KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 179

Ananya lắc lư cơ thể theo điệu nhạc. Cô nhảy rất tốt, cũng như hầu hết

những người trưởng thành cùng với quá trình luyện tập Bharatnatyam.

“Naan onnai kadalikaren,” cô nói “em yêu anh” bằng tiếng Tamil. Tôi ôm

lấy cô.

Tôi nhìn những người trẻ tuổi xung quanh, họ đang làm điều họ yêu thích

bất chấp việc tất cả mọi người từ bố mẹ họ tới chính phủ ngăn cấm họ làm
như thế.

Đúng vậy, nếu đã có những sàn disco buổi chiều, thì người Punjab có thể

cưới người Tamil chứ. Rốt cuộc, luật lệ được làm ra là để người ta lách luật
mà.

* * *

“Thưa chú, Ananya nói với cháu là chú đang có vấn đề với bản kế hoạch

kinh doanh.”

Ông phanh khựng xe lại. Chúng tôi chẳng bao giờ nói chuyện trong chiếc

Fiat. Chúng tôi có một lễ nghi. Tôi đọc các bản báo cáo của mình, ông
nguyền rủa giao thông và đường sá trong thành phố. Trong vòng hai mươi
phút, chúng tôi tới cột đèn giao thông gần Citibank, ông thả tôi xuống đó.
Tôi cảm ơn ông, ông gật đầu, chúng tôi làm tất cả những điều đó mà không
nhìn vào mắt nhau. Hôm nay là một tuần sau cuộc hẹn Thạch Anh Tím, tôi
quyết định hành động. Ananya đã đi công chuyện ở Thanjavur trong vòng
năm ngày, và mẹ cô đi cùng để thăm các ngôi đền. Ananya đã bảo tôi rằng
đó là khoảng thời gian hoàn hảo để đề nghị giúp đỡ. Bố cô sẽ không nghi
ngờ tôi muốn tới nhà để gặp Ananya. Thêm nữa, quan trọng hơn, ông có thể
thực sự chấp nhận sự giúp đỡ của tôi mà vẫn giữ được mặt mũi vì vợ và con
gái ông sẽ không ở đó để chứng kiến.

“Sao nó lại nói với cậu những chuyện này?” Đôi tay ông siết chặt vô lăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.