KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 177

“Và rồi anh chàng Cisco đó gác máy. Không còn chuyện Harish nữa,

chấm hết. Bác Shobha nói bây giờ Harish cũng không thích em nữa. Quá
tuyệt!” Ananya nói.

Người bồi bàn mang đồ uống của chúng tôi đến. Chúng trông giống như

nước trắng bị bạn nhúng vài cái chổi quét sơn vào. Trà jamun có vị khác lạ,
cho dù khác lạ không có nghĩa là tuyệt. Thạch anh tím là để cho đẹp, chứ
không phải vì dinh dưỡng.

“Ananya, chúng ta cần kết thúc chuyện này. Anh không nhận được sự chú

ý của bố mẹ em. Manju thì có thể, nhưng những người khác chẳng hề chấp
nhận anh.”

“Anh sẽ làm được. Thực ra, đó chính là lý do mà hôm nay em gọi anh tới

đây. Anh có cơ hội để ghi điểm với bố đấy.”

“Anh không thể. Anh đã bảo em là ông chắp tay trước mặt anh rồi.”

“Ông đang đánh vật với bản thuyết trình của mình. Chưa có ai ở Ngân

hàng Baroda từng làm một bản kế hoạch kinh doanh. Ông không biết dùng
máy tính. Chuyện này thật điên rồ.”

“Anh đã đề nghị giúp. Ông nói không rồi.”
“Giờ ông không thể cứ nói không nữa. Em có thể giúp ông, nhưng hầu

như lúc nào em cũng đi vắng. Và nếu anh giúp ông, có thể sẽ có tác dụng.”

“Có thể, từ khóa là có thể. Rất dễ dàng được thay thế bằng từ có thể

không,” tôi nói.

“Thử đi,” Ananya nói và đặt tay lên tay tôi.
Gần như chắc chắn đây là nhà hàng duy nhất ở Chennai cô có thể làm một

hành động phô trương như vậy. Ở đây, làm thế có vẻ cũng không sao.

“Đầu tiên là em trai em, rồi bố em. Nếu không có gì khác, anh sẽ trở

thành gia sư cho cả nhà em,” tôi nói trong khi uống nốt vài giọt trà cuối
cùng.

“Và người yêu của em,” Ananya nháy mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.