KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 178

“Cảm ơn. Thế còn mẹ em thì sao? Làm sao anh có thể làm mẹ em khóc vì

sung sướng như anh chàng tìm kiếm sự trong trắng Harish.”

Ananya buông tay. “Đừng có hỏi em về mẹ,” cô nói. “Thứ nhất, ngày nào

bà cũng khiến em cảm thấy tội lỗi về chuyện Harish. Và thứ hai, Chennai đã
đặt bà vào đúng vị trí của mình về khả năng chơi nhạc camatic. Bà đã ngừng
hát hoàn toàn. Và điều đó thậm chí còn làm bà đau khổ hơn, nó làm bà tự
cảm thấy tội lỗi, rồi nó lại được dồn sang em và chu trình đó cứ thế tiếp tục.
Thậm chí cả em cũng chẳng thể giúp bà trong chuyện này. Giờ cứ lo phần
bố đã.”

Tôi gật đầu khi Ananya dừng lại để lấy hơi.
“Cảm ơn anh đã chịu đựng chuyện này,” cô nói và cho tôi một chiếc bánh

nhúng kem. Tôi liếm kem từ những ngón tay cô. Những thứ nhỏ bé thế này
cho tôi động lực bước tiếp.

“Nào, nào, đây là chốn công cộng đấy,” cô nói.

Cô rút tay về khi người phục vụ quay trở lại cùng với hóa đơn. Tôi trả tiền

và để cho anh ta một khoản tiền tip lớn hơn cả tiền ăn trưa thường ngày của
tôi.

“Này, anh muốn đi nhảy không?” cô hỏi.
“Nhảy ư? Em có lệnh giới nghiêm lúc tám giờ. Làm sao đi nhảy được?”

“Bởi vì ở Chennai mọi người đi nhảy vào buổi chiều. Đi nào, Sheraton có

DJ được lắm.”

“Vào ba giờ chiều sao?”
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều đi. Người ta cấm các câu lạc bộ đêm, bởi

vậy chúng ta có những câu lạc bộ chiều.”

Chúng tôi bắt một chiếc xe tuk tuk tới Sheraton. Tôi không hề nói chơi,

hàng trăm người trẻ tuổi trong trang phục tiệc tùng đã đợi bên ngoài trong
sân vườn đầy nắng. Sàn nhảy mở ra mười phút sau đó. Tất cả mọi người vào
bên trong và đèn được tắt đi. Quán bar bắt đầu công việc của mình. DJ bật
bài hát Rajni Tamil mới nhất. Đám đông trở nên điên cuồng vì tất cả mọi
người, ngoại trừ tôi, đều thuộc nằm lòng bài hát đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.