KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 175

25

“Sao em không bảo thẳng với họ! Chiến thuật mưa dầm thấm lâu này

không hiệu quả đâu,” tôi nói trong khi mở thực đơn.

Chúng tôi đã tới Amethyst, một quán trà duyên dáng trong một tòa nhà cổ

kiểu thực dân. Nó là một trong những phần cứu rỗi thành phố này. Được đặt
trên miếng đất gần nửa héc ta, tòa nhà được xây hai tầng. Bên ngoài tòa nhà
là một hàng hiên chạy dài, những đồ đạc bằng mây và những chậu cây cảnh
lá to. Bồi bàn mang những thứ đồ uống pha trộn như là những chiếc bình trà
jamun cùng bạc hà và gừng ướp lạnh kèm với những món ăn đắt tiền có pho
mát feta trong đó. Đây là nơi lui tới ưa thích của những cô nàng Chennai
kiểu cách và những cặp yêu nhau mê dại, họ chẳng thấy có vấn đề gì khi chi
vài trăm rupi cho một cốc jamun trộn với soda.

“Cho tôi trà jamun đá và bánh sandwich gà, và vài chiếc bánh mì tròn

cùng kem nữa,” Ananya nói.

“Và cho xin một chút nước nữa,” tôi nói với người bồi bàn.
“Nước lọc hay nước có ga, thưa ngài?” người bồi bàn hỏi.

“Thứ nào mà anh dùng để tắm sáng nay ấy,” tôi nói.
“Thưa ngài?” người bồi bàn nói, lùi lại một bước, “nước máy, thưa ngài.”
“Cũng thế thôi, cho tôi cái đó,” tôi nói.

“Tất nhiên là em đã nói với họ rồi. Họ không đồng ý,” Ananya nói khi

chúng tôi đã trở lại câu chuyện của mình.

“Quý anh Harish đã là quá khứ rồi chứ?”
“Cuối cùng thì cũng thế, dẫu rằng sẽ phải mất hai năm để bình thường trở

lại với bác Shobha. Bác ấy cứ kiểu - nói ta nghe xem, Harish có điểm nào
không ổn hả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.