KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 185

Tôi chống khuỷu tay lên bàn và lòng bàn tay úp lên trán. Tôi lật lướt các

trang slide ngược trở lên để về trang đầu.

“Sao thế?” ông hỏi. “Tôi làm chuyện gì không đúng sao?”

Tôi quay về phía ông và khẽ cười, “Không ạ, chỉ tỉa tót thêm một chút

thôi ạ,” tôi nói.

“Vậy, chúng ta làm như thế nào?”
“Hãy bắt đầu bằng việc tả cho cháu chính xác chú làm gì ở ngân hàng. Và

rồi hãy cho cháu xem những hồ sơ này.”

Tôi tắt laptop. Trong vòng ba tiếng tiếp theo tôi đã hiểu một phó giám đốc

chi nhánh quận của một ngân hàng nhà nước thì làm gì. Thực ra, có rất
nhiều việc, trái ngược với hình dung của tôi rằng nhân viên ngân hàng nhà
nước chẳng làm gì cả. Tuy vậy, rất nhiều công việc liên quan đến báo cáo,
phê duyệt và lưu giữ một số loại báo cáo. Nó mang nặng tính quan liêu và ít
tính kinh doanh.

Tôi ngáp dài khi ông kết thúc việc diễn giải quy trình tuyển dụng nhân sự

ở quận Egmore của ông. Tôi nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Đã là chín giờ
rưỡi.

“Xin lỗi, tôi thậm chí còn chưa mời cậu ăn tối đấy,” ông chú

Swaminathan nói.

“Không sao ạ, cứ tiếp tục thôi. Cháu đi rửa mặt,” tôi nói và kéo ghế ra

đằng sau.

Tôi quay trở lại từ phòng tắm thì ông đã mang ra hai chiếc đĩa sắt và một

bát cơm chanh. Ông đặt bát vào lò vi sóng để làm nóng thức ăn. “Xin lỗi vì
không thể mời cậu một bữa đàng hoàng tối nay. Tôi đã bảo người giúp việc
làm gì đó đơn giản,” ông nói.

“Không sao ạ,” tôi nói khi đón lấy những chiếc đĩa từ tay ông. Tôi bước

tới bếp. Tôi lấy sữa đông và nước. Tôi nhìn thấy những chiếc thìa nhưng
quyết định sẽ không lấy chúng.

“Còn Manju?” tôi hỏi khi quay trở lại bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.