KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 186

“Nó ăn rồi. Nó thức dậy lúc bốn giờ bởi thế bây giờ nó phải đi ngủ rồi,”

ông nói.

Chúng tôi yên lặng ngồi ăn. Lần đầu tiên trong ngôi nhà của họ, tôi có

cảm giác được chào đón. Chắc chắn rồi, họ vẫn cho tôi bữa sáng và cho tôi
đi nhờ xe đến chỗ làm ba ngày một tuần. Tuy vậy, hôm nay rất khác biệt.
Ông thêm thức ăn vào đĩa của tôi khi tôi ăn xong và rót nước cho tôi. Chúng
tôi tiếp tục làm việc sau bữa tối cho tới khi ông không còn giữ mắt khỏi díp
vào nhau được nữa.

“Mười một rưỡi rồi, cháu phải về thôi,” tôi nói. Tôi tắt máy tính và sắp

đống giấy tờ lại.

“Ừ,” ông nói trong khi nhìn đồng hồ. “Tôi không biết rằng lại nhiều việc

tới vậy.”

Tôi bước ra cửa và vạch ra một chương trình làm việc.

“Kế hoạch như thế này nhé,” tôi nói. “Ngày mai chúng ta sẽ dựng một

khung kiến trúc, như thế thì ít nhất chúng ta cũng có tiêu đề cho tất cả năm
mươi slide. Ngày tiếp theo chúng ta sẽ đưa chữ vào. Ngày sau đó chúng ta
sẽ bắt đầu phần hình và bảng biểu.”

Chúng tôi bước ra khỏi căn nhà.
“Muộn rồi. Để tôi chở cậu về nhé?” ông nói.

“Không ạ, vẫn còn xe tuk tuk trên đường chính. Chúc chú ngủ ngon, chú

bảo Manju là ngày kia cháu sẽ tới gặp em ấy.”

“Cảm ơn cậu, Krish,” ông nói và vẫy tay tạm biệt tôi.
“Không có gì ạ,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.