KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 217

“Mẹ, con đang làm cho Citibank, một ngân hàng đa quốc gia.”
“Chẳng sao, chúng ta sẽ tìm một ngân hàng đa quốc gia. Hãy hứa với mẹ

là con sẽ xin điều chuyển nhé. Đừng có kẹt lại thành phố đó với những
người da đen kinh khủng.”

“Mẹ, không phải tất cả bọn họ đều xấu.”
“Mẹ không quan tâm. Con không xin điều chuyển là mẹ gửi thư tới sếp

của con đấy. Mẹ sẽ nói tôi là một bà già và ông phải xem xét lời thỉnh cầu
của tôi trên khía cạnh nhân đạo.”

“Mẹ, hãy hứa với con mẹ sẽ không bao giờ làm bất cứ chuyện gì như

thế,” tôi nói và cười vì sự lựa chọn từ ngữ của bà chịu ảnh hưởng của các cơ
quan nhà nước Ấn Độ.

“Thế thì con làm điều đó đi.”
“Con sẽ làm, mẹ ạ. Con phải hoàn thành một vài thứ trước đã. Con đang

sắp tới đích rồi,” tôi nói và lấy lại bình tĩnh.

“OK, giờ con ổn rồi chứ?” bà hỏi.

“Vâng, con ổn.”
“Tốt. Và đừng nhận bất cứ thứ vớ vẩn nào từ lũ người Madras đó, trả lại

cho bọn họ. Bọn họ sẽ sợ quýnh lên ấy mà.”

“Vâng, mẹ.”

“Và đừng tính chuyện nghiêm túc với cô gái đó.”
Chuyện đó thì đã quá trễ rồi, mẹ ạ, tôi nghĩ. “Chúc mẹ ngủ ngon,” tôi nói.
“Mẹ yêu con. Chúc ngủ ngon,” bà nói và gác máy.

Tôi quay trở lại giường và quăng lá thư vào sọt rác. Tôi cảm thấy nhẹ

nhõm sau khi nói chuyện với mẹ và chìm vào giấc ngủ sau năm phút. Thế
giới này sẽ thế nào nếu không có các bà mẹ nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.