KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 215

cho ta - muộn rồi, chỉ năm tiếng nữa là ta lại phải thức giấc, ta cần phải nghỉ
ngơi. Tâm trí ta cũng có hàng triệu lựa chọn để cân nhắc; những ngôi sao
trên bầu trời trong không trăng, những bông hoa đẹp ở cửa hàng hoa
Nungambakkam, mùi nhang ở nhà Ananya, bữa tiệc sinh nhật tuyệt vời nhất
của ta. Đâu đó trong đầu ta lúc nào cũng có những suy nghĩ tích cực. Nhưng
bằng cách nào đó, chỉ cần một suy nghĩ tiêu cực thôi cũng đủ đánh bay
chúng ra. Có lẽ đó là cơ chế tiến hóa để chúng ta có thể tập trung vào những
vấn đề trước mắt hơn là vui thú với tất cả những thứ tuyệt vời trên trần thế.
Nhưng nó cũng làm cho cuộc sống trở nên thật khốn nạn, vì những ký ức tốt
đẹp cứ phải dọn chỗ cho những nỗi đau dai dẳng sắp đến. Và người ta được
gì khi mất ngủ? Tôi hy vọng gien của chúng ta có thể đột biến mau chóng để
chúng ta tiến hóa thoát khỏi chuyện này.

Hồi ức về cái ngày mà bố tôi đã nhắc tới lại trở về. Ông định diễn vở

tuồng như thế nào nếu tôi nói với ông về kế hoạch cưới xin của tôi? tôi nghĩ.
Ngủ đi, đồ ngốc, chỉ còn bốn tiếng nữa là phải dậy rồi, tâm trí tôi gắt gỏng
với tôi.

Não tôi từ chối nghỉ ngơi. Tôi bật ra khỏi giường lúc hai giờ sáng và gọi

về nhà. “A lô,” mẹ tôi nói giọng ngái ngủ.

“Con xin lỗi, là con đây ạ.”
“Krish? Mọi việc ổn chứ?” bà kêu lên hoảng hốt.

“Vâng,” tôi nói.
“Có chuyện gì vậy?”
“Bố đã gửi thư cho con. Con khá là bức bối.”

“Ồ, thật vậy sao? Trong đó viết gì thế?”
“Điều đó không quan trọng. Ông ấy biết chuyện Ananya.”
“Bạn con hả? Ừ, thế thì sao?”

“Mẹ, cô ấy không chỉ là bạn. Con muốn cưới cô ấy.”
“Ôi, Krish, đêm hôm rồi đừng nói chuyện này nữa. Bạn gái thì cũng tốt

thôi, ở Chennai thì cứ làm bất cứ điều gì con muốn. Nhưng sao con lại ép
buộc chúng ta phải theo con bé chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.