KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 240

sơ mi lụa màu kem sáng bóng, trông hệt như một tên ma cô tập sự.

“Chào mừng tất cả mọi người, một buổi tối thật tuyệt vời làm sao. Tôi là

Bala, quản lý khu vực của Nhóm Dịch vụ Ngân hàng Cấp cao,” ông ta nói
và quệt mồ hôi trên mặt.

“Sếp của anh đấy à?” Ananya thì thầm với tôi.
Tôi gật đầu.
“Chiếc áo sơ mi đó sao vậy?”

“Suỵt,” tôi nói. Manju và bố Ananya chăm chú lắng nghe Bala.
“Tôi muốn chào mừng một người đặc biệt,” Bala nói.
Đám đông reo hò vì họ tưởng là Hariharan hay S.P. chuẩn bị lên sân khấu.

“Xin hãy chào mừng ông Anil Mathur, tiến sĩ quản trị kinh doanh, giám

đốc toàn quốc của Citibank Ấn Độ.”

Đám đồng buông ra những tiếng thở dài thất vọng.
Anil bước lên sân khấu và nhận ra rằng không có ai quan tâm tới ông ta.

Ông ta cố gắng kể một câu chuyện cười. “Chào mọi người, ai mà nghĩ được
là có những khách hàng lớn nhất của chúng tôi lại tới từ vùng đất của dosa
và idli chứ?”

Đám đông trở nên vô cùng yên lặng, bạn có thể nghe thấy những tiếng

sóng ở bãi biển gần đó. Ananya nhìn tôi kinh ngạc. Tôi nhún vai. Tôi không
thể kiểm soát được chuyện này.

Anil nhận ra rằng câu chuyện cười đó không có tác dụng, ông ta bèn cố

gắng vớt vát. “Các bạn thấy đấy, ở Bombay, idli và dosa được xem là những
đồ án vặt đơn giản,” Anil nói.

“Ông ta đang đào hố chôn mình sâu hơn,” Ananya nói.

“Đúng thế, thật may là ông ta chỉ có năm phút thôi.”
Anil nhận ra rằng khiếu hài hước của mình chỉ hữu dụng với những kẻ

làm việc dưới quyền mà thôi. Ông ta chuyển sang thứ mà những người làm
ngân hàng làm tốt nhất, đó là màn trình diễn PowerPoint buồn chán với
những biểu đồ biểu diễn tăng trưởng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.