KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 241

“Các bạn thấy đấy, khi chúng tôi tới Chennai, chúng tôi khởi đầu với một

bước chân nhỏ bé, mà giờ chúng tôi đã là một người khổng lồ. Từ một chiếc
idli mini chúng tôi đã trở thành một dosa bằng giấy,” Anil nói, lấy tay làm
điệu bộ để cho thấy mức độ lớn nhỏ giữa hai món đó.

“Nào, ai đó ngăn ông ta lại đi,” Ananya rên lên.

“Bọn anh không thể. Ông ta là sếp,” tôi nói.
Anil kết thúc bài diễn văn của mình và đội nhân viên vỗ tay nhiệt tình.

Các khách hàng khổ sở ngồi chờ trong khi hai bài phân tích không có luận
cứ gì xác thực nhưng hết sức tự tin về viễn cảnh của ngân hàng trong vòng
mười năm tới được đem ra diễn thuyết.

“Cứ cho tỉ lệ tăng trưởng GDP là bảy phần trăm, bức tranh sẽ là như vậy,”

nhà phân tích nói. Không ai buồn hỏi bảy phần trăm ấy lấy đâu ra, nhưng
ngay sau đó, nhà phân tích đã đưa ra đủ các loại biểu đồ để cho thấy chuyện
gì sẽ xảy ra nếu tỉ lệ tăng trưởng đúng là bảy phần trăm thật.

Màn thuyết trình kết thúc lúc tám rưỡi. Người ta bắt đầu xáo động khi

Bala quay trở lại sân khấu. “Không phải là một tay ngân hàng nữa chứ,” bạn
gần như có thể nghe thấy họ nghĩ vậy. “Và giờ đây, cho phần nhạc hội chúng
tôi sẽ có riêng một MC, cô T.S. Smitha,” Bala nói.

Đám đông vỗ tay khi cô Smitha ngực bự bước lên sân khấu. Cô mặc một

chiếc áo cánh cổ khoét sâu, hơi quá sâu một chút so với tiêu chuẩn Citibank.

“Chào mừng quý ông quý bà,” Smitha nói, cầm chiếc mic trong tay. “Các

vị cảm thấy vui chứ ạ?”

Không ai trả lời.
“Cô ấy mặc cái gì vậy?” Ananya nói. Cả bàn chúng tôi đều nghe thấy và

cười khúc khích.

“Anh phải thừa nhận nó hơi khiêu khích một chút,” tôi nói.

“Khe ngực lớn thế kia, cô ấy có thể dùng để kẹp cái mic luôn ấy chứ. Thế

là rảnh tay,” Ananya thì thào với tôi.

“Yên nào, Ananya,” tôi nói, cố kìm để khỏi bật cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.