KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 239

“Này, cậu có phải là anh chàng Internet bại trận đó không?” Anil nhận ra

tôi.

“Chào ngài,” tôi nói.

“Chẳng phải cậu là người Punjab duy nhất ở đây sao?” Ông ta cười. “Tôi

nghĩ sự trừng phạt đó là quá đủ. Phải không, Bala?”

Bala cười hô hố, cho dù câu chuyện cười đó là về ông ta, hơn là về thành

phố của ông ta.

“Đang muốn chuyển trở về à?” vị giám đốc toàn quốc hỏi.

“Tôi sẽ nói chuyện với ngài về điều đó,” tôi nói.
“Phải cho tôi biết trước đấy,” Bala cuối cùng đã công nhận tôi. “Tôi sẽ

giúp cậu ấy, thưa ngài.”

Giám đốc vỗ vào vai tôi và bước đi.

Ananya đến cùng với bố và em lúc bảy giờ mười lăm. “Nhà em muộn rồi

à?” cô hỏi không ra hơi. Cô mặc một bộ sari the màu hồng đào có viền bạc
mỏng. Trang sức đồng bộ là chiếc vòng cổ bạc và hoa tai bạc.

“Đúng thế, nhưng nhạc hội chưa bắt đầu mà. Mọi người vào đi,” tôi nói.

Tôi dẫn họ tới một trong những chiếc bàn tròn được đặt trong vườn. Tôi
chọn một cái gần sân khấu.

“Thức ăn ở đằng đó, còn quầy bar thì ở đằng kia chú ạ,” tôi nói.

“Tôi không uống,” ông nói và nhìn Ananya.
“Vâng,” tôi đáp. Mười tám bàn, mỗi bàn mười ghế ngồi đều đã chật cứng

khách. Mỗi bàn có một hoặc hai đại diện của ngân hàng, chủ yếu là các nhân
viên Citibank Chennai trẻ tuổi. Bala và giám đốc toàn quốc ngồi ở một bàn
riêng với những khách hàng lớn nhất, những người có tài khoản năm mươi
triệu rupi hoặc hơn. Tôi cảm thấy thật tiếc cho những vị khách đó. Thành
thật mà nói, tôi thà không giàu có còn hơn chịu đựng nỗi thống khổ ngồi ăn
tối với những quản lý cấp cao của ngân hàng.

Các ngọn đèn tối xuống lúc bảy rưỡi. Những tiếng trò chuyện ở các bàn

tròn ngừng lại khi Bala bước lên sân khấu. Ông ta mặc áo vest, bên trong là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.