KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 238

Tôi bước ra bên ngoài và kiểm tra việc sắp xếp đồ ăn. Tôi gọi cho Ananya

lúc sáu giờ để chắc chắn rằng họ xuất phát kịp lúc.

“Anh giết em rồi,” Ananya nói.

“Tại sao?” tôi hỏi.
“Mẹ không đến đâu.”
“Sao thế?” tôi nói, cẩn thận để ra vẻ bực mình.

“Mẹ nói bà em bị ngã ở Thirukudayur. Sau bữa trưa mẹ đã đi rồi.”
“Thirukudayur ở đâu?”
“Cách Chennai sáu giờ cơ. Mẹ sẽ không về kịp đâu.”

“Còn mọi người thì sao?”
“Mọi người khá là sẵn sàng rồi. Em muốn mặc bộ sari Kanjeevaram màu

cam đẹp đẽ của mẹ nhưng chẳng tìm thấy nó đâu. Em hy vọng mẹ chưa
đánh mất nó. Mẹ không mang nó đi cùng đâu, chẳng mấy dịp như thế cả.”

“Khởi hành nhanh nhé, Ananya, đến muộn là anh không hứa sẽ giữ được

chỗ tốt đâu đấy,” tôi nói.

“Được rồi, được rồi, rõ rồi,” cô nói và gác máy.

* * *

Bala đến lúc sáu rưỡi cùng với Anil Mathur, giám đốc toàn quốc. Anil đã

bay tới đây từ Mumbai. Bala đã đảm bảo rằng một chiếc Mercedes sẽ chở
Anil thẳng đến địa điểm tổ chức. Bala theo đuôi ông ta như thể một lũ côn
đồ Tamil theo đuôi nhau, chỉ trỏ cho ông ta những việc sắp xếp và vơ về
toàn bộ công lao tổ chức sự kiện.

“Còn đây là quầy bar. Và hãy nhìn banner của Citibank ở đằng sau đó.

Tôi đã đặt một quảng cáo lớn trên tờ Người Hindu hôm nay. Đó là tờ báo số
một ở đây,” Bala nói.

Tôi chào Bala. Ông ta tảng lờ tôi và tiếp tục bước đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.