KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 251

Mẹ Ananya chực nói. Tôi ra hiệu cho bà đợi. “Và nếu chẳng may mọi

người không yêu quý cháu, cháu cũng mong mọi người có thể khoan dung
với cháu. Đâu đó ở giữa chính là sự chấp nhận mà cháu đang nói đến.” Tôi
thọc tay phải vào trong túi quần và quờ quạng lấy bốn chiếc hộp nhỏ.

“Với tất cả những điều đó, xin hãy cân nhắc hạnh phúc của con gái cô chú

và xem xét những gì cô chú biết về cháu,” tôi nói và ngừng lại để thở. Tôi
lấy ra bốn chiếc hộp nhỏ màu đỏ và đặt chúng lên bàn. Những chiếc hộp có
dòng chữ “Tiệm kim hoàn Muruguppa” ở trên. Tôi mở bốn chiếc hộp. Trong
mỗi chiếc có một chiếc nhẫn vàng. Tôi đứng dậy khỏi ghế và quỳ gối dưới
sàn.

“Tôi, Krish Malhotra, muốn cầu hôn tất cả mọi người. Mọi người sẽ cưới

tôi chứ?” tôi nói và xòe bốn chiếc hộp trong lòng bàn tay mình.

Bố mẹ Ananya hết nhìn cô lại quay sang nhìn tôi. Manju há hốc miệng,

kem trong miệng thằng bé trông rõ mồn một.

Bố Ananya ra hiệu cho Ananya biết phải làm gì.

“Bố mẹ trước ạ,” Ananya nói, “và cả em nữa, Manju.”
Manju cầm chiếc hộp của cậu lên. “Đẹp quá, vàng thật ạ?” cậu hỏi.
Tôi gật đầu.

“Vàng, nguyên tố số bảy mươi chín,” Manju nói khi cầm chiếc nhẫn trên

tay.

“Thưa chú?” tôi nhắc. Hai đầu gối của tôi đã bắt đầu đau đớn trên sàn bê

tông.

“Nếu cậu hứa chăm sóc con gái tôi,” bố Ananya nói, “thì câu trả lời của

tôi sẽ là đồng ý.”

Ông cúi người ra trước và nhặt chiếc hộp của mình lên.
Ananya ôm bố cô. “Cảm ơn bố,” cô nói, “con yêu bố.”
Bố Ananya chúc phúc cho con gái bằng cách đặt một bàn tay lên đầu cô.

Mẹ Ananya nói, “Không phải là chúng tôi không thích cháu. Nhưng cộng

đồng của chúng tôi…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.