KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 256

42

“Buông khuỷu tay anh ra đi,” tôi nói.
“Tại sao?” Ananya hỏi.

“Anh nhìn thấy mẹ.”
Mẹ đợi ở khu đến. Bà đứng cùng mười nghìn tài xế cầm những chiếc biển

với tất cả những cái tên Punjab có thể có. Chẳng còn những Venkat với
Ramaswami, chỉ có những Arora và Khanna.

Khi hạ cánh xuống sân bay Chennai, người ta cười với nhau và lặng lẽ

tiếp tục tới chỗ đỗ xe. Ở Delhi thì tắc đường vì người ta muốn ôm nhau tới
chết. Mẹ tôi ôm chặt tôi, và tôi thích thế, cho dù nó có hơi thái quá. Suốt sáu
tháng vừa rồi ở Chennai không có ai ôm tôi như thế (tất nhiên, ngoại trừ
Ananya, nhưng đó lại là một dạng tình cảm khác). Chúng tôi bước tới bãi
đậu xe. Ananya chào mẹ tôi nhưng bà không để ý.

“Con ăn chưa?” mẹ tôi hỏi câu hỏi quan trọng nhất.
Tôi gật đầu.
“Họ phục vụ món gì thế?” Tôi nhận ra bà đang hoàn toàn tảng lờ Ananya.

“Paneer masala và cơm,” tôi nói. “Mẹ, mẹ đã gặp Ananya rồi. Mẹ nhớ

chứ?”

Mẹ tôi cười cho có với Ananya và quay trở lại với tôi. “Không có roti à?”
“Mẹ, Ananya đến làm việc một tuần ở văn phòng công ty cô ấy ở Delhi.”

“Cô ấy sẽ ở đâu?” mẹ tôi nói, giọng quan ngại.
“Ở nhà khách công ty ạ,” Ananya nói.
“Vâng, nhưng ngày mai, tức là thứ Hai, cô ấy mới tới đó. Con nghĩ cuối

tuần cô ấy nên về nhà thì tốt hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.