KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 280

46

Tôi gặp Ananya ở nhà hàng Bản chất Punjab ở Vasant Vihar. Đáng lẽ tôi

phải nghĩ ra một địa điểm có cái tên khá hơn, nhất là với tình trạng tinh thần
hiện tại của cô. Dù vậy, địa điểm rất thuận tiện và thức ăn tuyệt hảo.

“Em tham dự những sự kiện gia đình này thì ích gì chứ, em cảm thấy kỳ

quặc quá,” Ananya bắt đầu.

“Còn một buổi lễ nữa - lễ cưới thực sự. Đừng lo, ngày mai các bác anh đã

quen em hơn rồi. Khi mẹ anh thấy họ chấp nhận em, mẹ sẽ dễ nói lời đồng ý
hơn.”

“Em nghĩ bà muốn một chùm chìa khóa xe hơn là sự chấp nhận của bất cứ

ai,” Ananya nói.

“Không, mẹ anh không như vậy đâu. Bà không muốn một chiếc xe, nhưng

bà muốn các anh chị em của mình thấy là bà ấy có thể xoay xở được một
chiếc xe. Em hiểu chưa?”

“Không hiểu lắm,” Ananya lắc đầu.
Người phục vụ tới để ghi món gọi. Chúng tôi gọi một chiếc bánh

parantha, nó được mang ra với lượng bơ đủ làm tim bạn ngừng đập ngay lập
tức. Chúng tôi ăn bữa tối và trầm tư suy nghĩ về bước đi tiếp theo.

“Thưa ngài, ngài có muốn thử bánh golpappa với vodka của chúng tôi

không?” người phục vụ hỏi.

“Cái gì cơ?” Ananya hỏi.
“Không, cảm ơn,” tôi bảo người phục vụ và quay trở lại với Ananya. “Đó

là mấy thứ vớ vẩn ấy mà. Tin anh đi, người Punjab không dùng thứ đó
thường xuyên đâu.”

“Hai ngày nữa là em về Chennai rồi,” Ananya nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.