KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 298

51

“Mẹ chỉ nói với mình con lúc này thôi nhé. Mẹ không thích mẹ con bé -

người phụ nữ đó thật kiêu ngạo,” mẹ tôi nói khi chúng tôi đứng đợi taxi. Hai
mẹ con hạ cánh xuống sân bay Dabolism ở Goa hai giờ trước khi Ananya và
bố mẹ cô tới. Tôi đã cố tính giờ các chuyến bay sát nhau nhất có thể.

“Đó không phải kiêu ngạo. Họ là những người ít nói,” tôi nói.

“Đừng để họ bỏ bùa,” mẹ tôi nói.
“Không đâu. OK, họ đến đây rồi, hãy nhớ cười nhé mẹ,” tôi nói.
Bố mẹ Ananya tới đối mặt với mẹ tôi lần thứ hai.

“Chào chị Kavita,” bố Ananya nói. Họ chào hỏi lẫn nhau, không ấm áp và

ôm ấp như ở sân bay Delhi, nhưng cũng không hoàn toàn băng giá.

Tôi đã thuê một chiếc Qualis. Tôi giúp người tài xế xếp các túi xách của

Ananya vào trong xe. Mẹ tôi nhìn tôi khó hiểu.

“Gì thế mẹ?” tôi hỏi.

Bà lắc đầu.
Tôi ngồi đằng trước. Gia đình Ananya ngồi hàng ghế giữa.
“Ồ, tôi sẽ ngồi ở dưới,” mẹ tôi nói.

“Vâng,” mẹ Ananya nói.
Tôi nhận ra điểm thiếu sót. “Không, mẹ, con sẽ ngồi ghế cuối,” tôi nói.
Mẹ tôi từ chối vì bà đã ngồi đó rồi.

“Công viên Hyatt,” tôi nói. Tài xế quay xe hướng về phía Nam Goa. Mẹ

tôi lấy ra một gói nhựa từ trong túi xách của bà.

“Cái này tặng chị,” mẹ tôi nói và đưa một bộ sari cho mẹ Ananya.
Mẹ Ananya quay lại và cầm lấy gói quà. “Cảm ơn chị,” bà nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.