KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 309

“Ananya, hãy cố hiểu,” tôi thì thầm. “Em mà dồn mẹ anh vào chân tường

như thế sẽ càng tệ hơn. Hãy để hai bên xin lỗi lẫn nhau.” Tôi đưa Ananya ra
cửa.

“Em không thích chuyện này,” Ananya nói ở cửa.

“Đưa mọi người đến đây đi, đi mà,” tôi nói.
Tôi quay trở lại phòng. Mẹ tôi đã rửa mặt.
“Con đã gọi tất cả mọi người. Hãy nói chuyện thẳng thắn,” tôi nói.

Bà giữ yên lặng.
“Có chuyện gì thế, mẹ? Hãy nói điều gì đó đi,” tôi nói. Tôi muốn mẹ tôi

xả ra trước khi Ananya đến cùng với bố mẹ cô.

“Con thấy Ananya chưa? Con từng thấy đứa con gái nào nói chuyện với

mẹ chồng như thế chưa?” mẹ tôi hỏi.

“Cô ấy là kiểu người hơi bênh vực nữ quyền một chút, con thừa nhận điều

đó,” tôi nói.

“Nó bảo mẹ xin lỗi. Con có thể tưởng tượng Minti nói chuyện với mẹ của

Công tước như thế không?”

“Cô ấy khác. Cô ấy tự tin, độc lập và thông minh. Nhưng cô ấy cũng nhạy

cảm và biết lý lẽ nữa.”

“Nó quá thông minh để là một đứa con dâu tốt.”
Tôi không biết phải đáp trả điều đó thế nào, nhưng tôi phải an ủi bà. “Cô

ấy không thông minh đến thế đâu mẹ,” tôi an ủi bà. “Cô ấy học kinh tế,
nhưng con còn vượt cô ấy ở môn đó.”

“Con dâu Punjab không có đứa nào như thế, cho dù cao quý thế nào đi

nữa. Chúng ta rèn cho đâu vào đấy,” mẹ tôi nói.

“Thì rồi chúng ta cũng rèn như thế,” tôi nói, để làm dịu lòng bà.
“Con bé đó không kiểm soát được đâu.”
“Mẹ, cô ấy đang ở đây cùng với bố mẹ cô ấy. Nhưng con chỉ cưới cô ấy;

khi cô ấy đã tới nhà mình rồi, chúng ta có thể uốn nắn cô ấy. Rồi mẹ sẽ phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.