KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 39

sau khi được giặt bằng axít trong các ký túc xá IIT. Trên bàn của tôi chỉ có
sách, không giống như bàn Ananya luôn có những bông hoa ngắt từ bãi cỏ
nhà trường hoặc những thứ đồ mỹ thuật gì gì đấy đàn ông chẳng bao giờ liệt
kê vào danh sách mua sắm của mình.

“Đợi chút,” tôi nói. Tôi quay nhìn khắp phòng thật nhanh. Không, chẳng

có đồ lót hay đôi tất nặng mùi hay tạp chí khiêu dâm hay cái dao cạo cũ bỏ
quên nào cả. Tôi mở cánh cửa.

“Học gạo hả?” cô hỏi trong khi ngồi xuống giường.
“Làm gì có lựa chọn.” Tôi lại kéo ghế học ra.
“Không học với em nữa thì điểm của anh sẽ cao hơn.”

“Không phải thế,” tôi nói.
“Thế thì vấn đề là sao nào? Cư xử như trẻ con vậy là sao? Như thể anh

không biết đến sự tồn tại của em trong lớp học ấy.”

Tôi nhìn ra chỗ khác.

“Nhìn vào mắt em nào.”
Tôi nhìn cô. Tôi đã nhớ cô nhiều tới nỗi tôi muốn khóa cửa phòng mình

và chẳng bao giờ để cô đi.

“Anh không thể,” tôi nói.

“Không thể cái gì cơ?”
“Anh không thể chỉ là bạn bè. Anh chắc có nhiều anh chàng có thể chỉ là

bạn với những cô gái. Anh thì không thể. Không thể đối với em.”

“Gì cơ?” Cô ngồi thẳng dậy.

“Anh biết em ngoài tầm với của anh và anh không xứng đáng với em hay

bất cứ điều gì, bởi vậy hãy buông tha anh và…”

“Anh đang nói gì vậy?” Giọng cô bối rối.
“Thôi, bỏ đi. Cảm ơn vì hộp Frooti,” tôi nói. Tôi uống ừng ực một hơi dài

cho hết hộp nước. Tôi dằn vỏ hộp xuống bàn giống như người hùng trong
một bộ phim Hindu cũ nốc ngụm cuối từ chai rượu VAT69. Đúng, hãy để tôi
yên khi tôi nhấn chìm nỗi đau của mình trong sinh tố xoài, tôi nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.