KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 41

“Anh nhận ra cái nốt ruồi sao? Nó bé xíu mà.” Cô chạm vào nó.
“Có thể nó nhỏ thật, nhưng ít nhất nó chiếm năm mươi phần trăm thị phần

trong tâm trí của anh đấy. Vậy mà, anh chỉ là một người bạn. Anh không có
được cái nốt ruồi đó. Anh chỉ có những dấu chấm hết.”

Cô cười.
“Anh không nói đùa. Con gái bọn em không hiểu điều đó đối với một

người con trai sẽ như thế nào đâu.”

“Cặp môi đó nói nhiều đấy. Ý em là của anh ấy,” cô nói.

Tôi sững người. Còn tiểu thư Swaminathan thì không, vì cô đã tới gần tôi.

Trong tích tắc, đôi môi có diềm Frooti của cô đã nằm trên môi tôi. Chúng tôi
hôn nhau trong ba giây.

“Và bây giờ, trước khi em nhận ra sự ngu ngốc của điều em vừa mới làm,

em biến khỏi đây thôi,” cô nói và mở cửa.

Tôi quá sững sờ đến nỗi chẳng nhúc nhích gì nổi. Bốn anh chàng cùng ký

túc nhấc tai ra khỏi cửa khi Ananya đẩy cửa mở.

“Bọn tôi đang tìm đĩa Frisbee thôi,” một trong bốn cậu nói.
“Nó không có trong phòng này đâu. Anh chàng này chỉ thích học thôi,” cô

nói và bước ra khỏi ký túc xá.

Tôi chẳng nhúc nhích lấy một phân trong vòng năm phút. Dư vị của đôi

môi cô vẫn còn đọng lại suốt hai phút. Ba phút còn lại để tôi nhận ra rằng cô
gái quyến rũ nhất trường đã hôn tôi. Tôi không biết mình đã làm đúng điều
gì. Nhưng tôi chẳng quan tâm. Có lẽ cô cũng đã nhớ tôi. Có lẽ chuyện này
chẳng có gì to tát với cô cả. Có lẽ tôi chỉ đang tưởng tượng và chuyện này
không thật sự xảy ra. Có lẽ tôi nên ngừng mơ tưởng như một gã ngốc và
chạy tới phòng cô. Có lẽ tôi không nên làm thế, bởi tôi chẳng biết phải làm
gì khi gặp cô. Có lẽ tôi nên để cho đêm trôi qua rồi ngày mai đến lớp hãy nói
chuyện với cô.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.