KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 56

Devesh nhìn tôi, bối rối. “Thực ra, phòng nhân sự chúng tôi lựa chọn

những người giỏi nhất,” anh ta nói như vẹt, có lẽ đọc từ một cuốn hướng
dẫn.

“Phòng nhân sự chẳng làm gì cả. Tự tôi chọn tất cả mọi người vào làm

đấy,” Rahul nói, hai người tranh giành sự chú ý của tôi.

“Rõ là thế,” tôi nói.
Rahul đẩy ghế về phía sau và đứng dậy. “Nghe này Krish, tôi thích cậu.

Giữa hai chúng ta, tôi nói thật thế này nhé. Chúng tôi đã tuyển gần xong và
chỉ còn lại một vị trí. Nhưng chúng tôi có một tiêu chuẩn nội bộ; người mới
cần được bảy phẩy trở lên ở bậc đại học mới có thể tuyển dụng.”

Chết tiệt. Những tội lỗi trong quá khứ không buông tha tôi. Có lẽ bởi vì

thế mà năm ngân hàng đã từ chối tôi.

“Và học kỳ bỏ trống này,” Anh ta gõ gõ vào tờ bảng điểm đại học của tôi.
“Đó là kỳ nghiên cứu, thưa anh,” tôi chữa lại.
“Tôi không biết điều đó đấy. Devesh?”

Devesh, giống như bất kỳ ai khác làm ở phòng nhân sự, chưa từng thực sự

quyết định điều gì trong đời mình. “Đây là quyết định về công việc,” anh ta
nói.

“Việc của tôi do tôi quyết,” Rahul nói.
“Đúng vậy, nhưng có lẽ anh nên nói chuyện với giám đốc điều hành toàn

quốc đã,” Devesh sợ sệt đưa ra gợi ý.

“Tôi cấp cao hơn anh ta. Tôi tới từ New York. Hắn ta chỉ dựa vào quan hệ

mới trở thành giám đốc điều hành. Anh biết điều đó, phải không?”

“Nhưng nói về điểm số…” Devesh ngừng lại và cả hai nhìn tôi.
“Cậu có thể cho chúng tôi năm phút được chứ?” Rahul hỏi.

“Vâng, được, tôi sẽ đợi ở bên ngoài,” tôi tuân lệnh kèm theo một nụ cười

lấy lòng.

“Cảm ơn cậu, chúng tôi sẽ gọi cậu vào lại. Bởi vậy, đừng bảo người tiếp

theo vào nhé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.