KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 70

“Chúng tôi quen với chuyện đó rồi. Con bé luôn học tốt ở trường,” mẹ

Ananya trả lời.

Tôi thử bắt chuyện với bố cô. “Chú ở lại đây lâu không ạ?”

Ông nhìn tôi từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên như thể tôi vừa hỏi ông

những mộng tưởng riêng tư tuyệt mật.

“Mai chúng tôi về. Sao thế?” ông hỏi.
Có một vài câu hỏi không có câu trả lời, có điều tôi chỉ đang muốn bắt

chuyện thôi mà. “Không có gì ạ, Ananya và cháu không biết cô chú có muốn
đi tham quan thành phố không. Chúng ta có thể đi chung xe,” tôi nói.

Mẹ Ananya ngồi giữa chúng tôi và nghe ngóng từng lời. Bà nói với chồng

mình bằng tiếng Tamil. “Gì đó gì đó Gandhi Ashram

[13]

gì đó giới thiệu gì

đó.”

“Gandhi Ashram đẹp đấy ạ. Mẹ cháu cũng muốn tới đấy xem,” tôi nói.
“Gì cơ?” mẹ tôi hỏi vọng sang. “Con không phải lên sân khấu sao, Krish?

sắp đến lượt con rồi đấy.”

“Vâng,” tôi nói và đứng dậy. Gandhi Ashram sẽ là khởi đầu tốt đẹp cho

hai gia đình. Ông đã đứng lên đấu tranh cho hòa bình và thống nhất đất
nước, điều đó có thể sẽ truyền cảm hứng cho tất cả chúng tôi.

“Thế thì đi đi,” mẹ tôi nói.
“Khoan đã,” tôi nói và cúi xuống chạm vào bàn chân bà.

“Ơn trời, con đã nhớ ra. Mẹ cứ nghĩ con sẽ sờ chân mẹ Ananya kia đấy,”

bà nói.

Mẹ tôi nói đủ to để mẹ Ananya nghe thấy. Họ ném cho nhau những cái

nhìn lạnh lùng đủ để dẫn tới một màn nã đạn AK47 vào nhau. Chắc chắn
phải cần tới một Mohandas Karamchand Gandhi mới có thể làm họ hòa
thuận được với nhau.

“Kiềm chế nào mẹ,” tôi nói nhỏ với bà và quay lên để đi.

“Mẹ đang kiềm chế đây. Những người Nam Ấn này không biết cách kiểm

soát con gái họ. Từ Hema Malini tới Sridevi, tất cả bọn chúng đều muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.