KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 68

Ananya mặc cùng bộ sari con công màu xanh mà cô mặc hôm phỏng vấn

với HLL. Thấy tôi đang nhìn, cô liền hôn gió một cái. May mà mẹ tôi không
để ý. Tôi lắc đầu, cầu xin Ananya giữ vẻ đoan trang.

Mười phút sau bố mẹ Ananya tới. Ông bố mặc sơ mi trắng phau, như

chiếc áo trong những quảng cáo xà phòng giặt. Mẹ Ananya bước đằng sau
trong bộ váy áo lấp lánh. Có thể nhìn thấy bộ sari Kanjeevaram màu đỏ tươi
và vàng của bà từ bất cứ góc nào trên bãi cỏ. Trông như thể bà vừa ngã vào
một thùng sơn vàng vậy. Đằng sau bà là một cậu bé mười bốn tuổi đeo kính;
một phiên bản nhỏ của những anh chàng MBA sẽ được nhận bằng tối hôm
nay.

“Chào mẹ,” Ananya nói và đứng dậy, giọng cô ở mức hân hoan nhất.
“Không ghim an toàn gì đó, gì đó,” mẹ cô đáp lại. Mẹ và con gái sa vào

những tràng tiếng Tamil. Bố Ananya lấy máy ảnh ra và bắt đầu chụp những
bức ảnh ngẫu nhiên tất cả mọi thứ xung quanh chúng tôi - bãi cỏ, sân khấu,
những chiếc ghế, những chiếc micro. Đứa em nhỏ thì chẳng có việc gì để
làm nhưng trông có vẻ không thoải mái trong chiếc áo mới cổ đính cúc. Mẹ
tôi nghe bọn họ nói chuyện thì há hốc miệng ra.

Tôi thì thào, “Mẹ đứng dậy đi. Chúng ta hãy tự giới thiệu nào.”

“Họ là người Madras hả?” mẹ tôi hỏi, trông rõ là sốc.
“Suỵt, người Tamil,” tôi nói.
“Người Tamil?” mẹ tôi nhắc lại y nguyên cho dù Ananya vẫn đang tiếp

tục giới thiệu.

“Mẹ, đây là anh Krish, còn đây là mẹ anh ấy.”
“Xin chào,” mẹ Ananya nói, trông cũng sửng sốt y như mẹ tôi.
“Điều này chẳng tuyệt vời sao? Hai gia đình chúng ta gặp nhau lần đầu

tiên,” Ananya líu lo cho dù ai nấy đều tảng lờ cô.

“Bố của Krish không tới sao?” bố Ananya hỏi.
“Ông ấy không được khỏe,” mẹ tôi nói, giọng èo uột. “Ông ấy bị bệnh

tim. Bác sĩ nói không nên đi lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.