KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 71

kiếm đàn ông Punjab”.

Mẹ tôi nói to tới nỗi cả hàng ghế đều nghe thấy. Thoáng chốc, sự chú ý

của mọi người chuyển từ buổi lễ tốt nghiệp sang chúng tôi.

Mẹ Ananya dùng khuỷu tay huých chồng. Họ đứng dậy, đẩy cậu em gầy

nhẳng của Ananya vào giữa và tìm chỗ trống cách đó năm hàng ghế.

“Mẹ, mẹ đang làm gì thế?” Tôi cố giữ cân bằng chiếc mũ tốt nghiệp đội

trên đầu.

“Kanyashree Banerjee,” người dẫn chương trình gọi vào micro và tôi

nhận ra rằng mình đã rất trễ. Tôi đã lỡ buổi lễ tốt nghiệp lần trước vì ngủ
quên. Tôi không muốn lần này cũng bị lỡ.

“Mẹ đã nói gì nào? Đó là sự thật,” mẹ tôi nói, nói với tôi nhưng là nhắm

tới tất cả những người đang hướng về cuộc đàm thoại thu hút hơn bất cứ
buổi phát bằng buồn chán nào của chúng tôi.

“Krish…” Nghe thấy tên mình, tôi bèn chạy lên. Năm tên Mohit đang đợi

gần sân khấu. Tôi vừa cười với bọn họ vừa leo các bậc thang lên sân khấu.
Vị khách danh dự trao bằng cho tôi.

Mẹ tôi đứng dậy và vỗ tay. “Mẹ yêu con,” bà gào lên. Tôi mỉm cười lại

với bà. Suốt mười năm qua bố tôi đã bảo với bà rằng con trai bà sẽ chẳng
làm nên trò trống gì trong cuộc đời này. Tôi nâng cao tấm bằng của mình và
nhìn lên trời để cảm ơn Thượng đế.

“Đi nào, để học viên tiếp theo còn lên chứ,” người dẫn chương trình nói

khi thấy tôi cứ nhiệt thành cảm ơn đi cảm ơn lại vị khách danh dự. Bước
xuống các bậc thang, tôi nhìn thấy bố mẹ Ananya. Họ không vỗ tay mà cũng
chả có mảy may phản ứng khi thấy tôi đứng trên sân khấu. Tôi quay về ghế
của mình. Ananya đứng ở lối vào hàng ghế của chúng tôi, vẻ mặt thất thần.
”Em ở lại chụp vài bức ảnh cùng với các bạn. Bố mẹ em đâu?”

“Năm hàng ghế phía sau,” tôi nói.
“Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Có gì đâu. Họ muốn tìm chỗ nhìn cho rõ hơn thôi,” tôi nói.
“Em đặt xe rồi. Sau đấy tất cả chúng ta sẽ cùng đi chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.