KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 73

11

“Bọn con đã trả tiền taxi rồi,” tôi nói. “Bởi vậy mẹ có thể vờ tỏ ra hòa hảo

được không. Coi đây là một bài tập tiết kiệm kinh phí đi.”

Mẹ tôi và tôi bước về phía bãi đỗ taxi bên ngoài trường. Bà có vẻ chẳng

hề mong muốn tới viếng thăm nơi ông Gandhi từng sống. Sabarmati
Ashram, ở ngoại ô thành phố, là một nơi rất thu hút khách du lịch. Ananya
đã mua bữa trưa gói thành những gói nhỏ từ cửa hàng Topaz. Với cô, đây sẽ
là khoảnh khắc rất Kodak để đi picnic gần sông Sabarmati. Tất nhiên, cô
chưa có ý niệm gì về khoảnh khắc Kodak cô đã lỡ mất khi mẹ tôi đưa ra
những lời nhận xét thâm sâu về một vài cô diễn viên Nam Ấn.

“Chúng tôi đặt xe Qualis cơ mà,” tôi nói với người tài xế đang đứng cạnh

một chiếc Indica. Ananya và gia đình cô đã đứng ở chỗ đợi taxi. Trông mẹ
cô như thể vừa hoàn thành một màn càu nhàu, có lẽ đó là vẻ mặt vốn có của
bà.

“Chiếc Qualis đó phải đi phục vụ bầu cử rồi. Chúng tôi chỉ còn chiếc

này.” Người tài xế taxi vò điếu thuốc trong lòng bàn tay.

“Làm sao chúng tôi ngồi đủ được?” tôi băn khoăn.

”Chúng tôi chở gấp đôi cũng được mà, vào đi,” người tài xế nói.
“Chúng ta đi xe tuk tuk vậy,” tôi nói.
“Mẹ không đi xe tuk tuk đâu,” mẹ tôi nói trong khi luồn vào hàng ghế

sau.

“Anh có thể ngồi lên trên này và để cô đây ngồi vào lòng anh,” người tài

xế chỉ vào Ananya và nói với tôi. Mẹ Ananya trừng mắt nhìn anh ta một cái
đủ để anh ta câm nín luôn tới cuối ngày.

“Mẹ, mẹ đi xe tuk tuk được chứ?” Ananya hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.