KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 76

Tôi không biết liệu mẹ Ananya có nhận ra rằng bà đã sử dụng một vài từ

tiếng Anh hay không, hay có lẽ bà đã cố tình chèn chúng vào đó. Bà đã tung
đòn trả đũa. Mẹ tôi nghe bà nói liền nhìn tôi. Anh hướng dẫn viên có vẻ lo
lắng vì khoản tiền boa của anh ta đang gặp nguy.

“Các vị thấy đó, Gandhi rất tin tưởng rằng tất cả người Ấn Độ sẽ đoàn

kết. Giờ chúng ta sẽ đi xem những di vật cá nhân của Gandhi. Mời theo lối
này,” anh hướng dẫn viên nói, đánh tan những cái liếc lạnh như băng vùng
cực giữa hai bà mẹ.

* * *

Chúng tôi ngồi ăn trưa dưới tán cây trong khuôn viên Ashram, trông như

đoàn tử tù chờ lên đoạn đầu đài. Mọi người đang lặng lẽ ăn thì Ananya
thông báo. “Bọn con thích nhau.”

Mọi người nhìn nhau bối rối. Hầu hết mọi người trong nhóm này đều

chẳng thích gì nhau.

“Krish và con, bọn con thích nhau,” Ananya mỉm cười.
“Mẹ bảo con rồi mà. Mẹ đã nhận thấy có gì đó ám muội…” Mẹ tôi xé

chiếc bánh mì.

“Chẳng có gì mờ ám cả. Chẳng có gì phải lo đâu bác. Chúng con chỉ

muốn chia sẻ hạnh phúc của mình. Chúng con chỉ là hai người đang yêu
thôi.”

Ananya đang nói thì mẹ cô xen vào.
“Im ngay, Ananya!” Mẹ Ananya trừng trừng nhìn cô. Tôi tự hỏi không

biết liệu bà có tát cô không. Và tôi tự hỏi liệu Ananya có bỏ qua cái tát đó
hay không, xét đến việc chúng tôi đang ở trong ashram của Gandhi.

“Đây chính là điều mẹ đã nói về lũ con gái Nam Ấn. Chỉ riêng ở Delhi đã

có nhiều trường hợp lắm rồi,” mẹ tôi nói, ngứa ngáy muốn chiến đấu tiếp
với mẹ Ananya.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.