KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 80

“Chào cưng,” Ananya nói.
“Chắc là mẹ em không ở đó hả?” tôi nói. Tôi nói khẽ bởi vì mẹ tôi mắt thì

để ở những quả đậu bắp nhưng tai thì để ở chỗ tôi.

“Tất nhiên là không rồi. Mẹ em đi mua các thứ cho lễ cầu nguyện Varsha

Porupu ngày mai.”

“Varsha gì thế?”
“Varsha Porupu, năm mới của người Tamil. Mọi người không biết hay

sao?”

“Có, tất nhiên là có chứ. Chúc mừng năm mới,” tôi nói.
“Thế anh đã gửi bản khai cho Citibank chưa vậy?”
“Chưa, anh còn phải điền một vài mục nữa,” tôi nói.

“Anh đã chọn Chennai là địa điểm ưu tiên chưa?”
“Anh sẽ… khoan đã nhé.”
Tôi cầm điện thoại và đi xa mẹ tôi hết mức có thể, trong chừng mực chiếc

dây xoắn điện thoại cho phép. “Mẹ anh muốn anh điền Delhi,” tôi thì thào.

“Còn anh muốn gì? HLL đã bố trí em ở Chennai. Em đã bảo với anh mấy

tuần trước còn gì. Như thế thì làm sao được chứ?”

“Sẽ được. Nhưng nếu anh đến Chennai, mẹ anh sẽ biết anh đến đó vì em.”
“Tốt thôi, hãy nói cho bà biết điều đó.”

“Bằng cách nào đây?”
“Em chẳng biết đâu. Họ chẳng cho em lựa chọn, chứ không em sẽ tới

Delhi. Em nhớ anh nhiều lắm. Đi mà, đến sớm nhé, bé yêu.”

“Anh còn là bé yêu của một người khác nữa, theo nghĩa đen luôn đấy. Và

bà ấy đang theo dõi anh, bởi thế anh phải gác máy thôi.”

“Anh nói ‘anh yêu em’ đi.”
“Anh có.”
“Không, nói đàng hoàng đi nào.”

“Ananya!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.