KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 82

“Những đứa trắng hơn là những đứa nguy hiểm nhất. Sridevi và Hema

Malini

[15]

đấy.”

“Mẹ đừng so sánh Ananya với Sridevi và Hema Malini,” tôi gào lên và

lấy tay gạt chiếc bát đựng đậu bắp trên bàn sang một bên. Chiếc bát chạm
vào con dao, con dao đâm vào ngón tay mẹ tôi. Bà nhăn mặt đau đớn khi
những giọt máu từ ngón giữa và ngón trỏ phải nhỏ xuống.

“Mẹ ơi, con vô cùng xin lỗi,” tôi nói. “Con vô cùng xin lỗi.”
“Không sao. Cứ giết mẹ đi. Giết mẹ vì đứa con gái đó đi,” bà rền rĩ.
“Mẹ, con không…” Một giọt máu rơi trên tờ khai Citibank của tôi. Giờ là

lúc để phản bội mẹ mày đây, thằng đần ạ, tôi nghĩ.

“Con sẽ điền Delhi,” tôi nói.
“Gì cơ?”
“Không ạ. Băng gạc ở đâu ấy nhỉ? Mẹ đừng lo, con sẽ nấu đậu bắp. Mẹ

đưa masala cho con.”

Tôi băng tay cho mẹ và đưa bà tới ngồi trên ghế xô pha. Tôi bật ti vi. Tôi

cố tìm kênh nào chiếu một bộ phim dài tập sướt mướt mà ở đó không có
cảnh con cái bất kính với bố mẹ mình. Trong vòng một giờ tiếp theo tôi nhồi
masala vào trong các quả đậu bắp.

“Con có biết bật bếp ga không đấy?” bà gào lên từ phòng khách khi tôi đi

tìm diêm trong bếp.

“Con biết. Mẹ đừng lo.”

“Mẹ sẽ tìm cho con những cô gái Punjab trắng như sữa ấy,” bà nói, giọng

bà to hơn cả tiếng ti vi. Tôi tảng lờ bà và tìm đồ đựng trong chạn bát.
“Chúng ta có nên đăng tin tuyển vợ không? Cô Verma ở dưới tầng đã đăng
tin; cô ấy đã nhận được năm mươi hồi đáp dù rằng con trai cô ấy học ở
trường thiện nguyện. Con sẽ có năm trăm cho mà xem,” mẹ tôi nói.

“Thôi nào, mẹ,” tôi nói.
Tôi bật bếp ga và đặt chảo lên trên. Tôi rót dầu ăn và mở các ngăn kéo để

tìm lọ hạt thì là. Nó vẫn được để ở nguyên vị trí khi tôi rời nhà đi học hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.