KHIÊU VŨ VỚI QUỶ - Trang 145

Michael trố mắt nhìn anh ta ngạc nhiên. Jake lấy ý tưởng đó ở đâu ra

không biết? Anh mới chỉ biết Nikki sơ sơ, và dù đúng là giữa họ có sức hấp
dẫn, anh không hề có ý duy trì. Và theo mọi dấu hiệu thì cô cũng không
muốn.

“Tôi thấy hay không thấy thế nào cũng không cho tôi quyền để ép cô ấy

làm gì trái ý muốn mình.” Nói ra những lời cao thượng đó nhưng anh vẫn
biết anh đã có thể xâm nhập vào trí óc và bắt cô phải ở lại, anh nên làm thế.
Kể cả nếu phải phá lời thề.

Có lẽ anh và Jasper thật sự có nhiều điểm chung.

Anh lắng nghe tiếng bước chân giật cục của bọn thây ma tắt dần, rồi dựa

vào tường, anh đứng lên. Chất độc trong máu anh sẽ không tan hết trong
nhiều giờ tới, và với anh mặt trời mạnh dần khi đến gần trưa, anh không
làm được gì lúc này ngoài chờ đợi.

“Đám quái vật đã đí rồi.” Anh nói. “Chúng ta quay trở lại văn phòng

thôi.”

“Và không thèm thử tìm nó?” Jake ngờ vực hỏi lại.

“Tôi không có lựa chọn nào khác.” Michael không biết nói gì hơn.

Chỉ tự chủ được đến thế, anh cay đắng nghĩ và đi ra khỏi chỗ nứt. Một tia

bạc lọt vào mắt anh. Anh đi qua đường ray, cúi xuống, nhặt nó lên. Là cây
thánh giá bạc của Nikki. Lượng bạc nhỏ bên trong nhói trên tay anh, nhưng
anh mặc kệ. Ít nhất anh cũng có thứ gì đó của Nikki để giữ gìn. Để nhớ về
cô trong những năm dài sắp tới.

Anh nhìn về phía Jake rồi sải bước qua bóng tối. Họ không còn làm được

gì nhiều trong đường hầm, và Jasper có lẽ sẽ liên lạc với họ ở văn phòng -
cho dù chỉ để chế nhạo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.