KHIÊU VŨ VỚI QUỶ - Trang 63

“Cứ đi theo tôi, Nikki” anh tuyên bố bằng một giọng ngăn chặn mọi lời

bàn cãi. “Chỉ một lần trong đời em để người khác chỉ đạo xem nào”.

Giận dữ. Cô thu tay thành nắm đấm, cô cưỡng lại ham muốn ném anh

xuống bờ biển gần đó. “Đừng có nói giọng kiểu đó với tối. Anh không biết
gì về tôi hết - không biêt tôi là ai và tôi đã trải qua những gì”.

Anh ngắm nghía cô trong một phút rồi rật đầu. “Cũng đúng. Tôi xin lỗi.

Nhưng tôi vẫn sẽ đi trước”.

Cô ngăn mình vặc lại. Dù sao anh cũng đã đi trước cô một đoạn rồi.

Cô đi theo anh vào vùng tối bọc lấy tòa nhà đổ nát. Nó đổ bóng lên họ

như một gã khổng lồ xấu xí bị đông cứng. Tiếng gió rên rỉ làm cô nổi da gà.
Có thể gió khóc cho linh hồn của con bé đang bị khóa bên trên. Có thể nó
khóc cho họ.

Cô rùng mình và xoa cánh tay. Không có chút sự sống nào trong tòa nhà.

Mà cũng không có chết chóc. Cô bật đèn pin. Những mảnh kính vỡ lấp
loáng dưới ánh đèn. Không gì chuyển động trừ mùi rác len lỏi dọc những
bước tượng bê tông mục nát.

Nhưng có gì đó đang chờ đợi.

“Không có gì chờ ngoài bóng tối và Monica, Nikki”.

Anh sai. Quỷ dữ đã ghé lại tòa nhà, kể cả nếu hắn không ở bên trong.

“Tôi nghĩ hắn đã giăng một loại lưới nào đó”.

“Có lẽ”. Ngón tay anh luồn qua tay cô nhẹ nhàng. “Sao em không quay

lại xe đi?”.

Tay anh như cháy trong tay cô. Cô khẽ siết tay anh và lắc đầu. “Tôi

không hèn như thế”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.