KHINH NGỮ - Trang 122

Chẳng lẽ không nhận ra cô? Nhưng ánh mắt kia của anh hoàn toàn

không giống như không quen cô! Nếu như là anh, vậy trước nay anh đi
đâu? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Lâm Khinh Ngữ đi theo sau lưng Tô Dật An vài phút, nhìn phương

hướng rời đi của anh, cảm giác hoang mang càng ngày càng đậm, sao anh
lại đi về phía rừng cây nhỏ?

Chẳng lẽ anh cũng biết sự tồn tại của cây yêu?

Khoan đã... Cây yêu...

Xuyên qua rừng cây nhỏ, Lâm Khinh Ngữ nhìn phía trước, nơi cây lớn

che trời chỉ còn lại một bãi cỏ toàn vẹn, giống hệt bãi cỏ của khu giảng
đường mới trong ấn tượng của cô trước đó.

Ngày đông, cỏ xanh xen lẫn khô vàng, đang nắng giữa trưa, ánh mặt

trời chiếu ánh sáng vàng trong vắt lên trên.

Mà Tô Dật An đứng giữa một mảnh xán lạn đó, quay đầu, nhìn thẳng

vào Lâm Khinh Ngữ đã quên mượn rừng cây nhỏ che giấu hành tung của
mình.

Lâm Khinh Ngữ ngơ ngác nhìn mảnh đất kia, cũng nhìn Tô Dật An

đứng đó. Sau đó giọng nói của cây yêu chậm rãi trùng hợp với giọng nói
của Tô Dật An trong đầu.

Khó trách cây yêu nói chuyện luôn mang theo vị công việc đào tạo

con người nồng đậm! Khó trách sau khi cô nói Tô Dật An nói bậy cây yêu
lại bắt cô chạy mười vòng! Khó trách thái độ với người cay nghiệt nghiêm
túc khiến cho người ta giận sôi!

Hiện giờ Lâm Khinh Ngữ nghĩ lại, lúc đầu trong giảng đường mới

không có cây lớn che trời này, là sau khi cô đến thế giới này, mới xuất hiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.