KHINH NGỮ - Trang 123

Chỉ có điều sau khi trở thành đàn ông, thế giới của cô gần như mỗi ngày
đều phát sinh cái mới trong tam quan * của cô, cho nên cô vẫn không để ý
đến điều này...

(*) tam quan: Tam quan nói chung chỉ nhân sinh quan, thế giới quan,

giá trị quan, đây là cách đại đa số con người nhận thức, chúng biện chứng
thống nhất, hỗ trợ lẫn nhau, chân thiện mỹ cao thượng trở thành mục tiêu
theo đuổi của tam quan (Baike)

Thì ra, đây không phải là một cây yêu tự do đi lại, mà là người đi đến

thế giới này giống như cô... Tô Dật An!

Chỉ có điều, sau khi cô đến thế giới này thì biến thành đàn ông, mà Tô

Dật An... Biến thành thân cây!

Lâm Khinh Ngữ mở to mắt, giọng nói trong đầu quá mức hỗn loạn,

trong lúc nhất thời cô không có cảm xúc gì. Chỉ có một giọng nói quanh
quẩn trong đầu – con mẹ nó.

“Lâm Khinh Ngữ.” Đứng trên mặt cỏ dốc, Tô Dật An đã lên tiếng,

giọng điệu giống như đang điểm danh trên lớp học, “Lại đây, tôi có việc
muốn nói với em.”

Ha ha, có việc muốn nói với cô, lời này thật sự nhẹ nhàng linh hoạt gì

đâu.

Nhưng Lâm Khinh Ngữ vẫn theo lời đi lên, vừa xắn tay áo, lộ ra cánh

tay khỏe khoắn, bước chân thô lỗ như hình chữ bát (

八 ), giống như võ

tướng dũng mãnh muốn ra trận giết địch cất bước đến bên cạnh Tô Dật An:
“A, ha ha, thật khéo, em cũng có việc muốn nói với thầy.” Lâm Khinh Ngữ
xiết chặt ngón tay giống như sắt thép, kìm nén một trận, phát ra âm thanh
“Ken két” như sấm đánh, “Giáo sư Tô, hay ngài muốn tôi gọi ngài là cây
thần?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.