KHINH NGỮ - Trang 125

là đồ dẫn cháy, lỗ chỗ, “Ha ha, thầy còn nhớ rõ thầy nói những gì không đại
thần? Người được chọn trúng? Thiên cơ bất khả lộ? Thầy còn sống đến tám
ngàn năm!”

Tô Dật An: “...”

Không biết vì sao, lúc đó nói chuyện hạ bút thành văn, hiện giờ bị

Lâm Khinh Ngữ lựa từng câu từng chữ nói ra, anh đột nhiên có cảm giác
xấu hổ thế nào đó...

Chỉ có điều xấu hổ thì xấu hổ, anh cũng sẽ không lộ ra chút gì.

Lời nói dối bị vạch trần chính là một quân cơ domino, một quân ngã

xuống, tất cả thành trì bị hủy diệt chỉ trong nháy mắt, nước miếng trong
miệng Lâm Khinh Ngữ cũng theo đó mà phát triển mạnh mẽ.

“Tám ngàn năm! Con rùa đen ngàn năm của thầy đã có đủ! Con rùa

vạn năm thầy còn thiếu hai ngàn năm! Sao thầy không tiến thêm một bước
nói thẳng anh là chín ngàn năm đi! Chờ thêm năm nữa tôi nổ thoán thiên
hầu * cho thầy, đưa thầy lên thẳng trời gặp bạn tiên của thầy được không!
Thầy nói dối não lớn đến độ có thể mở ra một vũ trụ mới!”

(*) thoán thiên hầu: là một loại pháo dùng nguyên lý hỏa tiễn, sau khi

đốt thuốc nổ, sau đó phần đuôi có thể phun ra luồng khí, bộ phận chính bay
lên, có thể bay lên rất cao, bình thường trong lúc bay có chứa tiếng vang.
Dân gian dùng cách này để gọi tên lửa, cũng dùng để so sánh đứa trẻ không
an phận hoặc thích nhảy nhót.

“Nhưng mà em đã tin rồi.”

Tô Dật An đùa giỡn được chiêu nào chiêu nấy tốt như thần lai chi bút,

kiến huyết phong hầu *, sửa khiến Lâm Khinh Ngữ còn nhiều nước miếng
hơn, cũng bị chặn dưới yết hầu, sao cũng không phun ra được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.