KHINH NGỮ - Trang 127

“Nhưng cuối cùng tôi vẫn giúp em, tôi và em uống rượu...”

“Đợi một chút, tại sao thầy muốn uống rượu với tôi?”

Tô Dật An lạnh lùng nhìn cô: “Bởi vì tôi không uống thì em khóc thét

ở lề đường.”

Lâm Khinh Ngữ có hiểu biết trầm mặc.

“Ngày hôm sau chúng ta đi tới thế giới này, như ngày hôm qua.” Tô

Dật An chỉ vào Lâm Khinh Ngữ, “Em biến thành như vậy, còn tôi biến
thành cây.”

Lâm Khinh Ngữ cũng chỉ vào anh: “Nhưng bây giờ thầy đã biến trở

lại.”

“Đúng.” Tô Dật An nói, “Bởi vì tôi muốn biến trở về, khoảnh khắc

ngày hôm qua, em cũng muốn để cho tôi biến trở về.”

Lâm Khinh Ngữ giật mình sửng sốt trong thoáng chốc: “Có ý gì? Tôi

hoàn toàn không biết thầy là cây?”

Hơn nữa... Nếu như biết Tô Dật An chính là cây, cô đánh chết cũng

không muốn cho Tô Dật An biến trở lại! Còn có... “Tại sao tôi muốn cho
thầy biến trở về đây thì thầy trở về vậy?”

Tô Dật An nhìn cô chằm chằm: “Đại khái bởi vì, chỉ cần hai chúng ta

đều có nguyện vọng, nó sẽ trở thành sự thật ở thế giới này.”

Lâm Khinh Ngữ nỗ lực lý giải những lời này thật lâu, cuối cùng chỉ

phát ra được một âm tiết: “What???”

Tô Dật An tiện tay nhặt tảng đá, nói: “Xem thật kỹ, tôi chỉ giảng một

lần.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.