KHINH NGỮ - Trang 126

(*) Thần lai chi bút: Bút thần chuyên vẽ mắt rồng,

Kiến huyết phong hầu: thấy máu đóng yết hầu, gặp máu là chết.

Đúng! Nói dối hoang đường như vậy! Cô lại tin! Đều do cô! Là cô quá

ngây thơ hiền lành tin tưởng!

Tô Dật An lùi lại nhiều lần, lúc này thừa dịp Lâm Khinh Ngữ sửng

sốt, anh dứt khoát quay người đi, đi ra một chút, không có ý định rối rắm
vấn đề này với Lâm Khinh Ngữ, có lý có tình bắt đầu nói: “Đầu tuần, em
uống rượu say khướt ở ven đường, bạn của em Tô Hạ nhờ tôi chăm sóc em
ba mươi phút, vì vậy tạm thời rời đi. Tôi từ chối không được, vì vậy bị ép
chăm sóc em.”

Tô Dật An đột nhiên nói đến chuyện này, khiến Lâm Khinh Ngữ hơi

khó tiếp nhận, nhưng nghe đến câu cuối cùng kia, trong nháy mắt Lâm
Khinh Ngữ bị dẫn vào, kể cả cảm xúc: “Tại sao thầy muốn từ chối? Cái gì
gọi là bị ép? Không phải thầy là giáo sư của tôi sao? Một nữ sinh bị say
rượu té xỉu ở ven đường bạn cô ấy tìm sự giúp đỡ từ giáo sư mình, thầy
không nên có lòng tốt ra một tay sao?”

Tô Dật An bị cắt ngang hơi không vui, nhưng vẫn lạnh lùng bình tĩnh

trả lời cô: “Đêm hôm đó tôi có ba tiết, chín giờ bốn mươi tan học, tôi có
thói quen về nhà trước mười giờ.”

“... Cho nên?”

“Tôi không thích thay đổi thói quen của mình.”

“...”

Trời ơi, có thể có một sét đánh chết giáo sư không có đức không nhân

tính này không!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.