KHINH NGỮ - Trang 180

Tô Dật An lại bình tĩnh nhìn Lâm Khinh Ngữ đang ngồi trên bụng

mình: “Không phải là điện thoại của tôi.”

Buồn cười, tiếng chuông điện thoại này đâu phải của cô, chẳng lẽ nơi

này có người khác.. Xong rồi...

Thật sự có người...

Lâm Khinh Ngữ xoay đầu, thấy một người đang cầm một cái di động

phát ra ánh sáng nhạt đang không ngừng vang lên, ánh sáng từ chiếc di
động chiếu lên mặt người nọ, là vẻ mặt kinh ngạc lờ mờ dồn ép của Tô Hạ.

Lâm Khinh Ngữ cúi đầu nhìn tình hình của mình và Tô Dật An, lại

nghĩ đến giới tính hiện tại của mình, trong lòng chỉ còn lại hai chữ không
ngừng vang vọng..

Mẹ nó...

Thời gian chớp mắt như ngừng lại, nếu không phải tiếng chuông di

động của Tô Hạ không ngừng ầm ĩ, một màn này giống như là hình ảnh
trong phim bị tạm ngừng.

Tiếng chuông di động ngừng lại, hình ảnh đang ngừng lại cũng bắt đầu

chuyển động, Lâm Khinh Ngữ đứng dậy khỏi người của Tô Dật An, bước
về phía Tô Hạ, Tô Hạ lùi về sau, Lâm Khinh Ngữ giơ tay giữ lại: “Cô hãy
nghe tôi nói...”

“Tôi... vừa rồi ngoài bìa rừng tôi đã nghe hết.”

Nghe hết...

Cô ấy nghe được cái gì?

“Đè tôi rất sảng khoái sao? Rất thoải mái, tôi tới đây, để cho tôi cũng

sảng khoái...” Những lời này có thể nói ra miệng sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.