KHINH NGỮ - Trang 233

Nghĩ đến Tô Dật An đang trên đường về nhà trọ, một mình anh... đáy

lòng Lâm Khinh Ngữ nổi lên một trận lo lắng, cô rất muốn đi nhìn xem Tô
Dật An, tuy nhiên cô biết, lúc cô lên lầu, Tô Dật An củng đã đi xa rồi.

Nhưng cô lại không khống chế được chân mình, đi tới ban công, nhìn

xuống lầu, phòng ngủ của bọn họ vừa đúng đối điện với cửa chính.

Sau đó cô liền thấy Tô Dật An trong chiếc áo lông, đội mũ đứng giữa

bầu trời đầy tuyết, cô độc, hơi ngửa đầu lên trời nhìn tuyết bay, có thể coi
như một người tuyết cô độc đứng yên trong cơn mưa tuyết.

Trong nháy mắt, tận sâu trong trí nhớ của Lâm Khinh Ngữ, những

hình ảnh có liên quan đến Tô Dật An đập vào mặt, trong một ngày mưa
tuyết anhôm thân thể phát run của cô làm cho Lâm Khinh Ngữ ngẩn ra.

Lập tức hoàn hồn.

Lâm Khinh Ngữ xoay người trở về phòng ngủ, khoác thêm áo, vớ lấy

điện thoại và chìa khóa, mở cửa phòng ngủ, đi tới một bước, lại như nghĩ
tới cái gì, xoay người trở lại lấy cái chụp mặt trên giường Chu Hưng, lập
tức lao ra cửa.

Vội vàng từ phòng ngủ chạy xuống lầu, trên hành lang Lâm Khinh

Ngữ hấp tấp chạy không cẩn thận đụng phải một người đội mũ lưỡi trai
đang khiêng một thùng nước đi tới, người đó không nhúc nhích chỉ là ngây
người quay đầu nhìn Lâm Khinh Ngữ đã chạy thẳng xuống lầu.

Mà Lâm Khinh Ngữ cũng không quay đầu lại, chỉ nói to trong không

khí mấy tiếng: "Thực xin lỗi." Liền chạy một mạch xuống cầu thang.

Lâm Khinh Ngữ chạy quá nhanh, cho nên cô không phát hiện, sau khi

cô rời khỏi hành lang, người đội mũ lưỡi trai xuống thật thấp, thấp đến nổi
không thấy được mặt, người đó yên lặng nắm chặt tay vịn cầu thang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.