KHINH NGỮ - Trang 232

Anh cứ đi theo sự hướng dẫn của cô, đi theo cô, cô dẫn anh đi đâu,

anh đi đến đó, cho dù nơi Lâm Khinh Ngữ muốn đến khác với nơi anh
muốn, anh cũng tuyệt không trách cứ.

Bởi vì có cái gì tốt mà trách mắng.

Trong thế giới của anh, không có bạn bè, được một người đối xử với

anh giống như Lâm Khinh Ngữ là tốt lắm rồi.

Tốt đến nổi, đôi khi tuyết rơi vào lúc sáng sớm, cô cũng đã chờ dưới

lầu nhà anh, đi đón anh, để cho anh dưới sự âm u của bầu trời còn thấy
khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời của cô, sau đó cô sẽ nắm tay anh và
nói: "Chúng ta đi ăn điểm tâm đi."

Cô đối với anh tốt đến nổi, thậm chí để cho anh chờ mong, vào những

buổi sáng mùa đông, đều có tuyết rơi thì tốt rồi.

Chỉ cần tuyết rơi, Lâm Khinh Ngữ sẽ đến.

Chỉ là Lâm Khinh Ngữ tốt như vậy...

"Chỉ là Tô Dật An khi còn bé..." Lâm Khinh Ngữ cảm khái: "Sao hiện

tại lại biến thành như vậy."

Tô Dật An nhìn Lâm Khinh Ngữ, bởi vì hai ngày nay ở trong đồn cảnh

sát, cho nên cằm Lâm Khinh Ngữ xuất hiện vài sợi râu lúng phúng.

Trong nháy mắt, cái gì anh cũng không muốn nói.

Tô Dật An đội mũ một đường tiễn Lâm Khinh Ngữ về phòng, trước

khi chia tay Lâm Khinh Ngữ nói mấy lời cảm tạ, sau đó xoay người đi lên
lầu, về tới phòng ngủ, cô cởi áo khoác, uống chút nước, mở Computer, sau
đó chợt thấy bên ngoài tuyết rơi mù mịt, trắng cả đất trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.