KHINH NGỮ - Trang 231

Mà Lâm Khinh Ngữ cũng đang nhìn anh, cô rõ ràng cũng biết tay rất

lạnh, chỉ là cô tự nhiên đút tay vào trong túi, sau đó bắt đầu vô tình hoặc cố
tình đưa anh lách vào phần đường dành cho người khiếm thị.

Tô Dật An: "..."

Khi anh ra đến đường dành cho người khiếm thị, sau đó Lâm Khinh

Ngữ lại vòng sang bên kia kéo anh đi lên.

Tô Dật An quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Khinh Ngữ. Ánh mắt uy hiếp

mười phần, Lâm Khinh Ngữ đương nhiên là nhìn thấy, liền giải thích: "Anh
không phải là đang che mặt sao, tôi sợ anh té ngã, anh nhìn xem giữa nơi
công cộng, tôi là một người đàn ông, lại nắm anh không buông."

Thật sự là chết tiệt cô là một "người đàn ông"!

Tô Dật An không nói nữa, chỉ nhìn trên mặt đất càng ngày càng nhiều

tuyết, cảm nhận được có Lâm Khinh Ngữ bên cạnh làm bạn, không khỏi
nghĩ tới trước đây rất nhiều lần những ngày tuyết rơi, khi đó Lâm Khinh
Ngữ...

"A, trước kia tôi cũng giống như bây giờ đi bên cạnh anh, lúc Tô Dật

An còn nhỏ."

Anh vẫn chưa thoát khỏi hồi ức, đã bị một tiếng thở dài khàn khàn thô

kệch làm giựt mình.

Tô Dật An đột nhiên cảm thấy mệt mõi, giống như trong nháy mắt già

đi mười tuổi.

Trước kia Lâm Khinh Ngữ thường xuyên đi cùng với anh. Nhưng cô

chưa bao giờ hất tay anh ra, cô sẽ nắm lấy tay anh, có đôi khi che lại đôi
mắt của anh, nói với anh trước mặt anh là bậc thang, phía trước có cành
cây, phía trước là đường cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.