KHINH NGỮ - Trang 305

quang màu trắng chiếu sáng, trên bục giảng đúng là Tô Dật An đang chăm
chú nghiêm túc giảng dạy.

Tô Dật An trong lớp học khác và trong lớp học của cô đều không khác

gì nhau, nhưng có thể do hôm nay nhìn anh từ góc độ khác, trừ vẻ mặt
nghiêm túc và sự nghiêm khắc quá đáng, Lâm Khinh Ngữ còn khó hiểu
thấy được sự chuyên chú và cẩn thận của anh.

Đúng vậy, do Tô Dật An quá mức chuyên chú và vô cùng cẩn thận,

anh ta khiến bục giảng kia dường như trở thành võ đài thuộc về mình, học
sinh không phải người tham dự, anh ta cũng không cần bất kì ai đáp lại, Tô
Dật An giống như một kẻ sinh ra chỉ để độc vũ, cao cao tại thượng, để mọi
người chỉ có thể lắng nghe ngôn ngữ của anh ta, ai cũng không thể đi vào
thế giới tinh thần của anh, anh ta cản tất cả ra bên ngoài, chỉ để người ta
đứng xa theo dõi.

Nhưng một người như vậy, người tràn đầy cảm giác xa lánh và lạnh

lùng, lại làm cho Lâm Khinh Ngữ trong phút chốc nhìn thấy anh, lại cảm
thấy yên lòng một cách khó hiểu.

Anh có thể cho cô sức mạnh để yên ổn.

Có lẽ điều này xuất phát từ hai lần "ơn cứu mạng" của anh với cô,

cũng có lẽ xuất phát từ sự yên tĩnh từ sâu trong linh hồn anh.

Lâm Khinh Ngữ biết, anh là người không thích thay đổi.

Bây giờ trong phòng anh ta có TV, nhưng anh ta chưa bao giờ xem,

bởi vì anh chỉ quen có TV. Mỗi ngày anh ta đều sẽ đổi quần áo, nhưng hình
thức vĩnh viễn là mấy món như thế. Hình như bắt đầu từ khi cô tạm nghỉ
học trở về gặp anh, cho tới bây giờ tóc anh cũng không có thay đổi, thậm
chí cẩn thận nhớ lại, hình như cũng không khác với khi anh ta còn bé......

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.