KHINH NGỮ - Trang 332

Ngay vào lúc này, thầy giáo hướng dẫn chạy tới, đỡ Tô Dật An đang

ngồi trên đất lên đi xuống lầu dưới, vừa đi vừa thầm càu nhàu; “Này, giáo
sư Tô! Anh thật sự là cứu mạng học sinh! Trường học nhất định sẽ cám ơn
anh, chúng ta nhanh đi trị thương, bên cạnh lan can thấp này đều là xi
măng, rất bẩn, chắc cũng găm vào trong thịt rồi, đau không nói, nếu bị
nhiễm cảm mới phiền toái!”

Trước mặt các thầy giáo che chở Tô Dật An, sau lưng cảnh sát che chở

Chu Hưng cứ như vậy lần lượt xuống lầu, Lâm Khinh Ngữ bị chen đẩy lại
phía sau, là Vương mập mạp và Tạ Thành Hiên đi tới bên cạnh cô chăm sóc
cô.

Dường như bọn họ nói gì đó bên tai Lâm Khinh Ngữ, nhưng Lâm

Khinh Ngữ không nghe thấy bọn họ nói, cô chỉ sững sờ nhìn theo bóng
lưng Tô Dật An được đỡ đi. Khi xuống lầu chỗ khúc quanh, Tô Dật An
cũng giống như lơ đãng quay đầu, cách bóng người trùng điệp, bốn mắt đối
diện với Lâm Khinh Ngữ.

Cái nhìn này giống như có thể nhìn vào trong xương đối phương.

Lâm Khinh Ngữ chỉ cảm thấy lúc này trong mắt Tô Dật An, dịu dàng

giống như lúc nhỏ. Đã lâu không nhìn thấy ánh mắt như vậy của Tô Dật
An, Lâm Khinh Ngữ giật mình mấy phần.

Thật ra thì cũng không nhìn bao lâu, Tô Dật An đã trầm mặc đi theo

giáo viên hướng dẫn.

Mà Lâm Khinh Ngữ cũng rập khuôn theo đám người xuống lầu.

Mãi cho đến khi đến phòng y tế của trường học, Lâm Khinh Ngữ và

Tô Dật An chia ra đi hai gian phòng bệnh, bác sỹ phụ trách xử lý ngoại
thương để Tô Dật An cởi áo, đang xử lý miệng vết thương trên cánh tay
giúp anh, mà đổi thành trong một phòng bệnh khác, bác sỹ đang nghe nhịp
tim của Lâm Khinh Ngữ, đo huyết áp của cô, kiểm tra cho cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.