KHINH NGỮ - Trang 333

Hai gian phòng bệnh cách một hành lang, hai bên đều có một cửa sổ

nhỏ, Lâm Khinh Ngữ nhìn từ cửa sổ nhỏ bên này sang, vừa đúng lúc có thể
nhìn thấy Tô Dật An ở đối diện. Cô vẫn nhìn chằm chằm vào anh, ngay cả
bác sỹ hỏi cô cái gì, cô cũng đáp không tập trung. d1en d4nl 3q21y d0n

Phía bên cô kiểm tra sức khỏe xong rồi, không do dự không nói hai lời

đã chạy thẳng tới phòng Tô Dật An, đứng ở cửa, rốt cuộc yên tĩnh đợi đến
khi vết thương của Tô Dật An đã rửa sạch băng bó xong xuôi rồi, Lâm
Khinh Ngữ mới giống như tinh thần đột nhiên tỉnh táo, vội vàng hỏi bác sỹ:
“Giáo sư, anh ấy không có vấn đề gì lớn chứ?”

“Không có vấn đề gì lớn, vết thương xử lý khử trùng băng lại là được

rồi. Trở về nhớ thay thuốc là được.”

Lâm Khinh Ngữ lại hỏi: “Trong khoảng thời gian này có cần phải chú

ý gì không?”

“Cố gắng không được đụng nước là được.”

“Vậy vết thương của anh ấy có thể lưu lại sẹo không? Nếu thật sự lưu

lại, vậy có cách nào xóa không?”

Hỏi vấn đề này khiến bác sỹ cũng cười: “Con trai sợ lưu sẹo cái gì. Cô

bé quan tâm như vậy, là thích người ta sao?”

Câu hỏi này khiến Lâm Khinh Ngữ cứng họng, cô đảo mắt qua bên

cạnh, khi nhìn thấy tròng mắt Tô Dật An mang theo ngạo nghễ nhìn cô, mặt
Lâm Khinh Ngữ đỏ lên, “Ặc...” cô nhìn bác sỹ già mang theo nụ cười vui
vẻ, trong lòng chỉ muốn nói ông ấy già mà không kính.

Cô trầm mặc không nói, bác sỹ già thu thập xong đồ, rồi đứng dậy đi

ra cửa: “Hai người cũng không có chuyện gì lớn, không cần nằm viện, ở
đây nghỉ ngơi một lát rồi đi về trước.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.