KHINH NGỮ - Trang 338

Lúc mới gặp cô, cô cà nhắc, chống gậy, khập khiểng đi đến bên cạnh

anh, đẩy lùi tất cả bạn học đang khi dễ anh, che trước mặt anh, bảo vệ anh.

Lâm Khinh Ngữ có chút ngây người: “Lâu như vậy.”

“Đúng, lâu như vậy.” Tô Dật An thẳng thắn: “Từ lúc đó đến giờ, đã

thành thói quen.”

Lâm Khinh Ngữ rất kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc thì thắc mắc

như một đợt sóng lớn đánh thẳng cô buột miệng: “Vậy tại sao lúc gặp anh ở
đại học A, sao anh cứ nhằm vào tôi. Đó chính là phương thức biểu hiện anh
thích tôi sao? Anh ở nước ngoài học những gì a?”

Tô Dật An trầm mặc một chút: “Cô nghĩ tôi và cô gặp lại là khi nào?”

Lâm Khinh Ngữ nghĩ nghĩ một chút: “Lúc đại học năm ba tôi tạm nghỉ

học, đến khi đi học lại, ở tiết học thứ nhất, anh giới thiệu tên mình, sau đó
không phải tôi nhận ra anh sao, còn kích động đến nỗi trực tiếp vỗ bàn
đứng lên...”

Giống như nhớ lại hình ảnh lúc đó, Lâm Khinh Ngữ cười ra tiếng:

“Nhưng anh chỉ nói một câu vị bạn học này, đừng làm rối trật tự trong lớp
học, biểu hiện trong lớp học nên bình thường, à.. anh còn hỏi "Cô tên gì".”

“Ha ha, giờ tôi đã hiểu, hiện tại tôi cũng cảm giác được ánh mắt của

bạn học xung quanh cười nhạo nhìn tôi, thật sự là rất xấu hổ.” Lâm Khinh
Ngữ nói một tràng không cà lăm chút nào, có thể nghĩ ngay đến cảnh tượng
lúc đó cũng ít nhiều mang đến cho cô sự tổn thương.

Mà sau khi Tô Dật An nghe xong cũng im lặng một chút, nhưng cũng

lần nữa nhắc lại trọng tâm vấn đề của mình: “Hồi ở đại học A, lần đầu tiên
tôi gặp cô, là cô đang làm thủ tục xin tạm nghỉ ở đại học năm ba.”

Lâm Khinh Ngữ nghe xong, ngẩn ra thì ra... vào lúc đó...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.