KHINH NGỮ - Trang 355

Cô nhớ lại, nghỉ hè ở tiểu học, vì đánh nhau với em trai, có một lần cô

nhảy từ lầu hai xuống, té gãy chân.

Cho nên...... Bây giờ là trở lại lúc đó sao.

Trong lúc cô sững sờ, Phan Quyên giúp cô mặc quần áo và đi giày, sau

đó đi rửa mặt, chống nạng đi tới cạnh bàn ăn ngồi xuống.

Toàn bộ hành trình không nói gì, thậm chí cũng không tự trào phúng

trong lòng. Bởi vì chính cô cũng không dò rõ giờ phút này tâm trạng của cô
là tốt hay xấu. Diễn đàn lê quý đôn. Serena Nguyen.

Phan Quyên đặt trước mặt cô và Lâm Bân mỗi người một bát cháo,

sau đó xoay người bưng tới một quả trứng gà luộc, đặt trước mặt Lâm Bân,
thuận miệng giải thích với Lâm Khinh Ngữ: "Hôm qua mẹ quên mua trứng
gà, trong nhà chỉ còn một quả, Khinh Ngữ con là chị, nhường cho em nhé,
tối nay mẹ sẽ bù cho con."

Lâm Khinh Ngữ nhìn Lâm Bân. Lâm Bân nhỏ hơn Lâm Khinh Ngữ ba

tuổi, lúc này đại khái đang học lớp 1 lớp 2 gì đó, nghe lời của mẹ, quen
thuộc gắp trứng gà lên ăn luôn, nhưng còn chưa quen dùng đũa, vì vậy
trứng gà cứ trượt ra, cậu trực tiếp dùng miệng ăn luôn.

Vốn không có ý kiến gì, nhưng nghe vậy thì Lâm Khinh Ngữ vẫn

không nhịn được, thốt ra một câu: "Chân con đang bị thương cơ mà, tại sao
không nhường cho con?"

Bị Lâm Khinh Ngữ đột ngột chất vấn, Phan Quyên hiển nhiên là sửng

sốt.

"Hơn nữa, trứng gà chỉ có một thì chia đôi." Cô đảo mắt nhìn Phan

Quyên, "Trứng gà không thể chia được sao?" Không thèm nghe Phan
Quyên trả lời, Lâm Khinh Ngữ đưa tay đến trước mặt Lâm Bân: "Đưa chị,
chị chia."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.