KHINH NGỮ - Trang 357

Bố lập tức ngồi xuống: "Ái chà." Ông vừa khuyên vừa dỗ, "Con gái bố

lớn rồi, sao còn khóc nhè như vậy."

Phan Quyên ở bên cạnh than thở: "Không biết hôm nay con bé này

làm sao, có quả trứng gà cũng tranh với em trai, tối cho mình con vẫn
không được sao? Sao mà uất ức thành ra như vậy rồi."

Lúc này Lâm Khinh Ngữ gần như khóc đến không thành tiếng, cô túm

quần bố, cũng không quan tâm giờ phút này chân của mình có đang bó
thạch cao hay không, cứ như vậy mà đứng dậy, ôm hông của bố, cũng lau
hết nước mắt lên quần áo bố.

Bố Lâm thuận thế bế Lâm Khinh Ngữ lên, nhẹ giọng an ủi: "Ba dẫn

con đi ra ngoài ăn trứng gà ngon hơn, chỉ hai bố con mình đi, không mang
theo mẹ và em trai, cho bọn họ thèm chết." Nói rồi bố mặc áo khoác, cầm
cặp sách cho Lâm Khinh Ngữ.

Phan Quyên ở bên cạnh cau mày: "Anh cưng chiều nó đi, sớm muộn

gì cũng làm hư nó."

Bố Lâm cũng quay đầu nhìn bà: "Con gái mà, nuông chiều cũng chẳng

sao, con trai mới cần nghiêm khắc."

Ông ôm Lâm Khinh Ngữ ra ngoài tìm một quán ăn sáng, gọi sữa đậu

nành và bánh tiêu, còn gọi hai quả trứng, bóc sẵn đặt trong chén Lâm
Khinh Ngữ, sau đó nhìn cô từ từ dừng nức nở, nói: "Lần này hết khóc chưa,
còn uất ức không? Thấy thoải mái chưa?"

Lâm Khinh Ngữ nhìn trứng gà trong chén, lại nhìn bố, cười cười: "Dạ,

không uất ức nữa."

Bố Lâm cũng cười cười, cúi đầu ăn sáng. Chờ ăn xong, trả tiền, sau đó

ôm Lâm Khinh Ngữ, đưa cô đến trường học. Đặt cô xuống trước cửa
trường, sau đó đưa nạng và cặp sách die nda n leq uyd on cho cô: "Đi học

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.