KHINH NGỮ - Trang 367

Nhìn thấy Tô Dật An mới vừa từ trong toilet ra, trong nháy mắt Lâm

Khinh Ngữ hơi ngẩn ngơ, cô thấy khóe mắt anh hơi ửng đỏ, giống như có
dấu vết vừa rồi mới lau qua, hình như là... Đã khóc.
di1enda4nle3qu21ydo0n

Lâm Khinh Ngữ không dám hỏi nhiều, chỉ nhìn anh thật lâu, kêu tên

anh một tiếng: “Tô Dật An.”

Tô Dật An ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy

Lâm Khinh Ngữ: “Không biết nói gì cũng không sao, không cần lên tiếng,
cứ như vậy với anh là được rồi.” Anh ôm Lâm Khinh Ngữ thật chặt, cánh
tay nho nhỏ, giọng nói nho nhỏ, lại giống như lời của người lớn... Có vẻ
thành thục, “Ôm anh là được rồi.”

Giống như lần đầu tiên ôm lấy anh trong đống tuyết, cái gì cũng không

cần làm, không cần phải nói, đã đủ khiến Tô Dật An cảm thấy an toàn và
an ủi.

Lâm Khinh Ngữ không cách nào từ chối ôm lấy Tô Dật An.

Lâm Khinh Ngữ nhìn chung quanh, người lớn lui tới chỉ nhìn bọn họ

một cái, bọn họ hiển nhiên không có quá nhiều hứng thú với việc đứa nhỏ
ôm nhau. Nhưng mà không đợi bao lâu, Tô Dật An đã nhanh chóng thu lại
cảm xúc vừa mới lộ ra ngoài.

Anh buông Lâm Khinh Ngữ ra, khoảnh khắc khi buông ra đó, Lâm

Khinh Ngữ chợt nắm cánh tay Tô Dật An: “Tô Dật An! Ở thế giới này,
không phải cho phép nguyện vọng gì của hai chúng ta cũng sẽ thực hiện
được sao, nếu không chúng ta ước nguyện để cho bà nội sống lại được
không?”

Tô Dật An lắc đầu, “Vô dụng thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.