KHINH NGỮ - Trang 365

Anh yếu ớt, bây giờ chỉ cho Lâm Khinh Ngữ biết một chút là được.

Bởi vì đối với Tô Dật An mà nói, hiện giờ quan trọng không phải là chính
anh, mà là Lâm Khinh Ngữ.

Khó có được, hai người cũng đã đạt thành nhận thức chung lâu dài, từ

đó về sau, không ai đề cập tới chuyện trở về nữa.

Đột nhiên đi được nửa đường, bước chân Tô Dật An khựng lại, bình

tĩnh nhìn chăm chú về một chỗ phía trước, Lâm Khinh Ngữ cũng theo ánh
mắt của anh nhìn lại, chỉ thấy ở trên lối đi bộ hướng đó có một con mèo bị
đụng chết, không biết chết bao lâu, thân thể mềm nhũn nằm trên đất, chiếc
xe qua lại nhìn thấy thì tránh đi, không nhìn thấy thì trực tiếp đè lên thi thể
của nó, máu nội tạng dán đầy đất. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Lâm Khinh Ngữ nhíu mày một cái: “Thật đáng thương.”

“Lâm Khinh Ngữ.” Tô Dật An chợt quay đầu lại nhìn cô, “Em muốn

cho con mèo kia sống lại không?”

Lâm Khinh Ngữ gật đầu: “Muốn, thật đáng thương, nhưng dường như

không có cách nào.”

Tô Dật An gật đầu một cái, sau đó quay đầu lại nhìn con mèo, cho đến

khi Lâm Khinh Ngữ đi đến quán đồ ăn vặt bên cạnh mua một bọc snack trở
lại, Tô Dật An vẫn còn ở đó nhìn, nhìn đến cuối cùng, thi thể con mèo kia,
chẳng qua bị xe ép mỏng giống như giấy, dính trên mặt đất, giống như một
miếng da có hoa vân máu.

Tô Dật An cuối cùng hạ mắt, xoay người rời đi.

Những ngày khi còn bé sao nhanh, nghỉ đông qua, mùa xuân chớp cái,

nháy mắt đã đến thời gian Tô Dật An phải đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.