KHINH NGỮ - Trang 410

không thể nào chỉ sau một đêm đã thay đổi sinh ra cảm tình tốt như vậy với
Tô Dật An, cô ấy là...

Sợ cô bị thua thiệt.

Mà bây giờ Lâm Khinh Ngữ vừa nói như vậy, Tô Hạ trầm mặc thật lâu

sau đó thở dài: “Nếu thích như vậy thì thích đi, chỉ có điều đừng cố chấp,
đừng giống như cho rằng muốn kết hôn với anh ta. Bây giờ nào có tình yêu
muốn chết muốn sống chỉ nhận định một người chứ...”

“Tô Hạ.” Lâm Khinh Ngữ nắm lấy tay cô ấy, nhẹ nhàng cắt lời cô ấy,

“Có.” Cô nhìn vào mắt Tô Hạ, “Sẽ có, nếu như bây giờ không có, đó chính
là còn chưa gặp được.”

Tô Hạ ngẩn người, ngay sau đó bất đắc dĩ cười: “Lâm Khinh Ngữ cậu

từ khi nào còn phụ trách bán cháo gà rồi, cậu nên nói ‘Nếu như bây giờ
không có, vậy sau này cơ hội có cũng rất ít’ mới đúng.”

Lâm Khinh Ngữ nghe vậy khựng lại, ừ, đúng, Tô Hạ quả nhiên không

hổ là người hiểu cô rõ nhất, ngay cả hình thức châm chọc cô cũng hiểu rõ
như vậy.

Nhưng mà đối với Tô Hạ, cô thật lòng tin tưởng cô ấy sẽ gặp được

hạnh phúc của mình, nhưng khi cô còn định mở miệng, Tô Hạ lại nhẹ
nhàng ôm lấy Lâm Khinh Ngữ: “Tớ biết rõ tớ biết rõ, cậu chính là sợ tớ lo
lắng cho cậu, tớ lo lắng cho cậu, nhưng cậu đã nói như thế, tiểu Khinh Ngữ
của tớ từ nhỏ cho tới bây giờ đã có chủ kiến như vậy, người cậu nhận định,
nhất định cũng sẽ không kém, cậu chỉ cần cho rằng đó là anh ta, tớ sẽ tin
tưởng cậu sẽ hạnh phúc, chỉ cần cậu không được quên tớ vẫn một mực ở
trong góc yên lặng chúc phúc cho cậu là được rồi.”

Cô thật sự hy vọng Lâm Khinh Ngữ có thể hạnh phúc, bởi vì cô nhìn

cả quãng đường Khinh Ngữ đi tới, cô biết cô ấy ngậm bao nhiêu đắng, cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.