KHINH NGỮ - Trang 420

Lâm Khinh Ngữ cầm điện thoại di động thấy hơn nửa đêm, nhưng

không đợi được bên kia trả lời, trước khi đi ngủ Lâm Khinh Ngữ ném điện
thoại sang một bên, hơi tức giận nghĩ, mình thật sự tìm được một bạn trai
không biết an ủi người cũng không biết lãng mạn.

Đêm ba mươi cứ trôi qua như vậy.

Sáng mùng một, Phan Quyên mang theo Lâm Khinh Ngữ và Lâm Bân

đi viếng mộ cha, khi Lâm Khinh Ngữ dâng hương cúi người vái trước mộ
cha thì nhìn thấy hình cha, tâm tình cũng không nặng nề vả lại mang chút
oán trách như ngày trước.

Lần này, cô cũng coi như đã tử tế nói lời từ biệt với cha.

Buổi chiều trở về nhà, Lâm Khinh Ngữ lấy điện thoại di động ra,

nhưng vẫn không thấy Tô Dật An gửi lại tin nhắn. Lâm Khinh Ngữ lại gửi
một câu hỏi anh: Đang làm gì đó? dinendian.lơqid]on

Câu này, đợi đến buổi tối, cô gần như sắp lên giường ngủ, mới nhận

được lại: Ở dưới lầu nhà em.

Lâm Khinh Ngữ nhìn chằm chằm vào tin nhắn ngắn này, nhìn thật lâu,

năm chữ này, cô đều biết từng chữ, nhưng lại giống như trong nháy mắt
không thể giải thích ý của nó.

Chờ khi phản ứng lại, cô lập tức vén chăn bông lên, mặc kệ tuyết bay

rơi nhiều tán loạn ngoài cửa sổ, lạnh lẽo thấu xương, trực tiếp đẩy cửa sổ
ra.

Gió và tuyết cùng nhào tới trước mặt, gần như chỉ trong chớp nhoáng

này khiến cho quần áo cô đông thành băng, mà cô hoàn toàn không có cảm
giác, chỉ ngơ nhác nhìn chằm chằm người thanh niên mặc đồ nhung vừa
dày vừa nặng, khoác hành lý, một thân phong trần đứng dưới lầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.