KHINH NGỮ - Trang 97

Hiện giờ chân cô rất dài, đi đường lại nhanh, lôi kéo khiến Tô Hạ phải

chạy bằng những bước ngắn mới theo kịp được, lúc này dừng lại rồi, Tô Hạ
thở hổn hà hổn hển, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng: “Lâm Thanh
Vũ?”.

Tiếng gọi này có hơi nằm ngoài dự liệu của Lâm Khinh Ngữ, nhưng

phân tích cẩn thận một lúc, thì lại thấy hợp tình hợp lý ngay. Suy cho cùng
thiết đặt của thế giới này cũng không có gì khác biệt so với thế giới trước.

Trong thế giới trước đây cô là bạn trung học với Tô Hạ rồi phát triển

thành bạn thân, vậy thì “Lâm Thanh Vũ” ở thế giới này nhất định cùng
từng là bạn hồi trung học với Tô Hạ, chỉ là có khả năng do khác biệt về giới
tính, nên cuối cùng không thân thiết lắm thôi.

“Cám ơn cậu vừa nãy đã giúp tớ!” Tô Hạ nở nụ cười ôn hòa nói, “bạn

học cũ vẫn cứ đáng tin hơn, hồi trước nghe nói cậu cũng thi đỗ vào đại học
A, nhưng học đã được hơn hai năm rồi mà tớ chưa gặp cậu lần nào, lần này
khó khăn lắm mới đụng mặt, thì lại để cậu nhìn thấy chuyện như vậy……
đúng là có hơi xấu hổ.”

Tô Hạ khách khí với Lâm Khinh Ngữ như vậy, nhất thời khiến cô

không biết nên nói gì, nếu là trước đây, thì có lẽ giờ Tô Hạ đã ôm lấy cô bật
khóc nức nở rồi, như vậy thì Lâm Khinh Ngữ có thể ôm lại cô ấy, mắng gã
nam sinh khốn nạn kia một trận tơi bời cùng với cô ấy, an ủi cô ấy. Đối với
Tô Hạ mà nói, cuộc sống xa cách nhau quá lâu giống như hiện giờ nở nụ
cười gượng gạo, nét mặt cố giữ vẻ bình tĩnh, để ứng phó với “người bạn
cũ”.

Nghĩ như vậy, đột nhiên Lâm Khinh Ngữ cảm thấy hành động vừa nãy

của mình, dựa vào mối quan hệ hiện giờ của cô và Tô Hạ mà nói, có vẻ là
dư thừa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.