KHINH NGỮ - Trang 98

“Thật ra…… cũng chẳng có gì phải xấu hổ cả.” Lâm Khinh Ngữ vắt

óc nghĩ ngợi, cuối cùng đành phải lôi ra mấy câu nhạt toẹt vô dụng ra để an
ủi, “trong cuộc đời của ai mà không yêu phải mấy gã khốn nạn kiểu đó.”

“Đúng vậy, có ai là không yêu phải mấy gã khốn nạn đâu.” Cô ấy nói

xong mấy câu này, khóe miệng rõ ràng là đang cười, nhưng hốc mắt lại đỏ
ửng, “nhưng cũng chỉ đến khi bàn là là lên người mình, mới biết nó đau
đớn đến mức nào.”

Lâm Khinh Ngữ im lặng.

Tô Hạ hít vào một hơi thật sâu, mỉm cười khoát khoát tay, “Mình đi

trước đây, lát nữa buổi chiều còn có tiết học. Hôm nay thật sự rất cảm ơn
cậu đã giúp mình. Trông giống anh hùng lắm đấy.”

Nhìn bóng lưng nhẹ nhàng thanh thoát rời đi của Tô Hạ, đột nhiên

phản ứng của Lâm Khinh Ngữ trở nên rất ảo, chuyện cô làm ngày hôm nay,
đối với một Tô Hạ thoạt nhìn thì có khí chất của nữ thần, nhưng trên thực tế
lại cô gái với nội tâm thiếu nữ khiến người ta giật gân, liệu có tính kích
thích nào không nhỉ…..

Nhưng, tạm thời gác lại đã, ở thế giới trước đây, biểu hiện khi thất tình

của Tô Hạ bi thảm đến cỡ nào chứ, hiện giờ tốt xấu gì cũng phải thong thả
kéo dài cỡ một hai tháng, đợi qua một hai tháng, nói không chừng chuyện
giúp đỡ cô ấy ngày hôm nay, cô ấy cũng quên luôn rồi.

Lâm Khinh Ngữ nghĩ thầm, quay đầu lại thấy nhà ăn, liền đi vào làm

bữa cơm, đợi đến khi no bụng rồi, cô vui vẻ định trở về phòng ngủ, nhưng
vừa rời khỏi bàn ăn, cô liền chết đứng như bị sét đánh, tiêu rồi, mười
vòng…… vẫn chưa chạy xong.

Cô móc điện thoại ra xem thời gian, đã hơn một tiếng trôi qua rồi……

Cho dù cô có dùng tốc độ rùa bò thế nào đi nữa, thì đến mười lăm vòng
cũng chạy xong chứ đừng nói mười vòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.